“Hừ, thần y Lâm, anh nghĩ chúng tôi là ai? Chỉ một nhà họ Lâm nho nhỏ mà muốn sai khiến chúng tôi? Đúng là nằm mơ!”, người đàn ông trẻ tuổi lạnh lùng nói.

“À, thế là tôi đã đổ oan cho các người rồi?”, Lâm Chính tỏ ra ngạc nhiên.

“Thần y Lâm, chúng tôi không phải kẻ ngu ngốc như Long Giang Phong mà dễ dàng bị người ta xúi giục! Huống hồ, Long Giang Phong là cái thá gì? Anh ta cũng xứng so với chúng tôi? Đám chó mèo nhà họ Lâm hoàn toàn chẳng là gì trong mắt chúng tôi!”, người đàn ông trẻ tuổi khinh thường nói.

“Thế à? Xin lỗi, vô cùng xin lỗi, tôi trách lầm người tốt rồi!”.

Lâm Chính ra vẻ hoảng hốt lo lắng, vội vàng xua tay: “Còn ngây ra đó làm gì? Lui hết cho tôi!”.

“Vâng, Chủ tịch Lâm!”.

Những người khác lui ra khỏi văn phòng.

Lâm Chính vội vàng tiến tới chắp tay: “Xin lỗi các vị, là tôi đã đường đột, đã trách lầm các vị! Thế này, các vị cũng đừng vội đi, tôi làm chủ mời các vị ăn một bữa đền tội được không?”.

“Ăn thì không cần, nếu đã là hiểu lầm thì xóa bỏ là được! Chúng tôi còn có việc, xin chào tạm biệt”, bà Quế khẽ cười nói.

“Tôi tiễn các vị!”.

“Không cần!”.

Bà Quế khẽ gật đầu, lễ nghi đúng mực, định rời đi.

Đúng lúc đó, một người mặc áo đen của đại hội đột nhiên đẩy cửa vào, vội vã chạy đến bên cạnh bà Quế, nói nhỏ bên tai bà ta mấy câu.

Bà Quế biến sắc, liếc nhìn người áo đen đó, bước nhanh ra khỏi văn phòng.

Cậu Hoàng và Bạch Họa Thủy giả vô cùng nghi hoặc, vội vàng đi theo.

Không lâu sau, người của đại hội đều đã rời đi.

Mã Hải nhìn theo bọn họ rời đi, một lúc lâu sau mới hoàn hồn.

“Mã Hải, cử người theo dõi bọn họ! Đợi bọn họ rời khỏi Giang Thành hãy thông báo cho tôi”, nụ cười trên mặt Lâm Chính biến mất, bình tĩnh nói.

“Chủ tịch Lâm yên tâm, tôi sẽ phái người đi theo dõi, nhưng… Chủ tịch Lâm, tôi có một điều không hiểu lắm”, Mã Hải nói.

“Ông nói đi”.

“Chủ tịch Lâm, sao cậu lại biết người vừa rồi là Bạch Họa Thủy giả, cậu đã nhìn thấu thuật dịch dung của cô ta sao?”, Mã Hải cẩn thận nhìn anh.

“Không, thuật dịch dung của cô gái vừa rồi có thể gọi là hoàn hảo, gần như không có kẽ hở. Tôi cũng xem như cao thủ dịch dung, nhưng nghiêm ngặt mà nói, thuật dịch dung của tôi vẫn không bằng cô ta, nếu chỉ dựa vào thuật dịch dung thì tôi không thể nhận ra được”.

“Vậy làm sao Chủ tịch Lâm nhìn ra?”.

“Thật ra rất đơn giản, cô gái vừa rồi bị bệnh tim, vả lại là bệnh tim bẩm sinh. Bạch Họa Thủy thật sự thì lại không có, cho nên cô ta là giả”, Lâm Chính cười nhẹ.

Mã Hải sững sờ, nhìn Lâm Chính đầy khó tin, trong mắt tràn ngập vẻ khâm phục và không tưởng tượng nổi.

Phải biết rằng lúc nãy thần y Lâm không tiếp xúc với cô gái đó, thậm chí hai bên còn giữ khoảng cách xa mấy mét.

Chỉ nhìn sơ qua từ xa, thần y Lâm lại có thể nhận ra tình trạng sức khỏe của người đó…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play