“Tôi có ý kiến”, Lâm Chính lên tiếng.

“Nhân chứng đã ở đây, anh không bao biện được nữa đâu”, đối phương nói.

“Tôi không bao biện, tôi chỉ nói một câu”.

“Anh muốn nói gì?”, người đàn ông tỏ ra khinh thường.

Lâm Chính quay qua nhìn Bạch Họa Thủy và lập tức hỏi: “Cô gái này là ai vậy?”

Dứt lời cả hiện trường im lặng như tờ.

Bạch Họa Thủy sững sờ nhìn Lâm Chính, có lẽ người này cũng không ngờ anh lại nói ra như vậy. Một lúc sau “bà ta” mới nặn ra một nụ cười: “Thần y Lâm, cậu giả vờ gì nữa. Cậu bắt cóc tôi, giờ còn hỏi tôi là ai. Cậu đang đùa tôi đấy à?”

“Cô gái, tôi thật sự không biết cô là ai. Tôi không biết cô mà cô lại nói tôi bắt cô thì có phải là nực cười không?”, Lâm Chính nói.

“Cậu còn cứng miệng à”, Bạch Họa Thủy tức giận: “Muốn tôi vạch mặt cậu trước đám đông mới chịu phải không?”

“Được vậy thì tốt quá. Tôi cũng muốn nghe xem rốt cuộc là thế nào”, Lâm Chính nói.

Người thanh niên tỏ vẻ sốt ruột, lập tức lên tiếng: “Thần y Lâm, Bạch minh chủ đã đứng ở đây rồi. Nếu anh ngoan ngoãn thừa nhận thì đại hội sẽ khoan hồng, có khi còn cung cấp cho anh cả lợi ích. Còn nếu anh vẫn cứng miệng, không chịu tỉnh ngộ thì đừng trách sao đại hội vô tình”.

“Cậu Hoàng đừng kích động”, bà Quế ở bên cạnh cảm nhận được điều gì đó bèn lên tiếng. Thế nhưng có vẻ người thanh niên không nhịn được nữa: “Nhân chứng đã đứng rành rành ở đây, cái gì mà kích động với không kích động? Người đầu, bắt thần y Lâm cho tôi”.

“Vâng”, đám đông hô lớn và định lao lên. Đúng lúc này, Lâm Chính cũng lên tiếng: “Từ từ đã”.

“Sao thế? Anh thừa nhận đúng không? Tôi nói rồi, chúng tôi sẽ xử lý nhẹ nhàng thôi, anh chỉ cần thành thật khai báo rõ ràng là được”, người thanh niên nói.

Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Tôi nói rồi, tôi không biết người này, người này là minh chủ Bạch Họa Thủy sao? Nếu đúng vậy thì tôi mới gặp bà ta lần đầu. Vậy mà các người lại nói tôi bắt bà ta thì có phải là vu oan cho người khác không. Nếu các người cố tình làm thế thì tôi cũng hết cách rồi. Tôi nghĩ điều này cũng không hợp với quy tắc của đại hội đâu”.

Dứt lời, người thanh niên giật mình.

“Thần y Lâm, cứ chối bay như vậy không có tác dụng gì đâu. Tôi chạy thoát từ chỗ của cậu thì đương nhiên là tôi biết những chuyện liên quan tới cậu rồi”, Bạch Họa Thủy vẫn còn định nói gì đó.

Nhưng bà ta vừa nói tới đây thì Lâm Chính đã nhìn chăm chăm bà ta: “Bà biết những gì?”

Bạch Họa Thủy giật mình, bỗng nhiên không biết nói gì.

“Bà cứ nói đi, tôi sẽ nghe. Chỉ cần bà có thể đưa ra được bằng chứng tôi đã bắt bà thì tôi sẽ để cho các người toàn quyền xử lý”, Lâm Chính điềm đạm nói.

Lần này Bạch Họa Thủy không lên tiếng nữa. Người thanh niên thì cuống cả lên. Anh ta còn định nói gì đó nhưng bà Quế đã cắt lời: “Được rồi cậu Hoàng. Cậu không cần nói nữa, thần y Lâm đã nhận ra Bạch Họa Thủy là người của chúng ta đóng giả thì cậu không cần phải làm gì nữa”.

Dứt lời, Mã Hải cũng ngạc nhiên. Người thanh niên và Bạch Họa Thủy tái mặt, lập tức cúi đầu.

Bạch Họa Thủy đưa tay ra nhéo lên cổ mình. Ngay lập tức, một khuôn mặt khác hiện ra.

“Dịch dung thuật”, Lâm Chính chau mày.

“Khá lắm, thần y Lâm không cần phải giận, chúng tôi chỉ muốn thăm dò chút thôi. Xem ra cậu trong sạch thật.”, bà Quế mỉm cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play