Lâm Chính mỉm cười, không hề trả lời. Nông Đường Công cười ha ha. Ông ta cũng không nói tiếp chuyện đó nữa.

Chiếc xe nhanh chóng đỗ bên ngoài nhà họ Nông. Mặc dù Nông Đường Công còn yếu nhưng tâm trạng tốt cực kỳ. Ông ta hỏi Lâm Chính có uống rượu hay không, sau khi anh nói có thể thì ông ta vui mừng lấy ra loại rượu đã cất hai mươi năm mời anh. Nông Tân và Nông Tiểu Mai được được tới bệnh viện chữa trị.

Mặc dù chuyện về sơn trang thần y có bị đồn đại ra ngoài ít nhiều nhưng cũng được Nông Đường Công kiểm soát nên cũng không ảnh hưởng gì nhiều.

Cô giúp việc chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn. Nông Đường Công nhiệt tình mời mọi người ngồi vào chỗ. Những người khác của nhà họ Nông không hề tham gia. Bữa cơm này do đích thân ông cụ tiếp khách.

Chiêm Nhất Đao và Băng Thượng Quân đều là những kẻ thích rượu thế là ngồi xuống là uống tới tấp.

Cộc cộc…Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên. Ông cụ chau mày, nói với người bên cạnh: “Bất kể là ai thì cũng đuổi đi”.

“Vâng”, người nhà họ Nông lập tức chạy ra mở cửa.

Một lúc sau người này quay lại: “Thưa ông, là Lý bộ trưởng. Ông ấy nghe nói ông bị bệnh nên tới thăm”.

“Nói với ông ta tôi không sao nhưng phải nghỉ ngơi, đừng có tới làm phiền”, Nông Đường Công hừ giọng.

“Điều này…”, người kia có vẻ chần chừ.

“Còn phải đợi tôi nhắc lại hay gì?”, Nông Đường Công hét lớn.

Người này run rẩy, vội vàng chạy đi. Lý bộ trưởng cũng là người thông minh, biết là hôm nay ông cụ không tiện tiếp khách nên cũng không nán lại. Lý bộ trưởng vừa đi khỏi thì nào là Trương bộ trưởng, Lưu bộ trưởng cũng đều chạy tới. Thế nhưng tất cả đều phải ra về. Không ai có thể bước vào nhà họ Nông.

Người nhà họ Nông khổ sở đuổi họ đi. Những người vừa tới đều là những nhân vật tai to mặt lớn cả, nào dễ gì đắc tội.

“Mặc kệ họ, nào nào, chúng ta uống”, ông cụ Nông nâng chén rượu cười nói. Lâm Chính cũng khẽ cụng ly.

Cộc cộ…Lại có tiếng gõ cửa vang lên. Nhưng lần này tiếng gõ có phần mạnh bạo và dồn dập hơn nhiều.

“Ai mà mất lịch sự thế?”, người nhà họ Nông tỏ ra không vui, vội chạy đi mở cửa.

Không ngờ người đứng trước mặt lại là Giang Nam Tùng.

“Nông thủ trưởng có nhà không?”, Giang Nam Tùng vội hỏi.

“Ông nhà không được khỏe, đang nghỉ ngơi. Ngày khác mời ông tới”, người nhà họ Nông đáp lại.

“Nói vậy tức là ông cụ ở nhà đúng không? Tôi phải gặp ông ấy. Tôi có chuyện quan trọng cần bàn với ông cụ”, Giang Nam Tùng cuống cả lên.

“Chuyện gì cũng không được. Mời ông về cho”.

Thế nhưng Giang Nam Tùng mặc kệ, cứ thế lao vào: “Ông Nông, tôi là Giang Nam Tùng, tôi có chuyện cần nói”.

Giang Nam Tùng hô vang, rồi ông ta bỗng khựng người, không dám bước tới khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.

“Ồ? Không phải là Giang hội trưởng đây sao? Ông ăn chưa? Chưa thì ngồi xuống làm miếng”, Lâm Chính đặt chén rượu xuống, điềm đạm nhìn Giang Nam Tùng.

Giang Nam Tùng khóc dở mếu dở. Ông ta nào ngờ lại vẫn gặp phải sát thần ở đây chứ…

Chuyện về Cái Thiên Tông, Giang Nam Tùng đã thất bại thảm hại. Giờ cái mạng nhỏ của ông ta nằm trong tay người khác nên ông ta nào dám làm loạn, thế là ông ta vội quỳ phụp xuống: “Thần y Lâm, trước đó đều là do tôi sai. Mong cậu độ lượng, do tôi có mắt như mù, xin cậu tha mạng”, nói xong, Giang Nam Tùng đập mạnh đầu xuống đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play