“Tin gì?”.

“Tiêu Nghị sắp ra tay rồi, có thể ngày mai ông ta sẽ đích thân dẫn theo người điều tra nhà máy của cậu, ông ta đã chuẩn bị sẵn thủ đoạn rồi!”, Khang Gia Hào hạ giọng nói.

Lâm Chính nhắm hai mắt lại, không nói lời nào.

Một lúc sau, anh hít sâu một hơi: “Xem ra tôi không thể không nhờ vào sức mạnh bên đó”.

“Chủ tịch Lâm có cách gì sao?”.

“Có”.

“Cách gì vậy?”.

Mã Hải và Khang Gia Hào cùng nhìn sang anh.

Khi Lâm Chính chuẩn bị lên tiếng…

Rầm!

Cửa đột nhiên được mở ra, sau đó Tiểu Triệu mặc quân phục bước nhanh vào trong, chào kiểu quân đội tiêu chuẩn với Lâm Chính.

Người trong văn phòng đều sửng sốt.

“Cậu là ai?”, Mã Hải ngạc nhiên.

“Tiểu Triệu?”, Lâm Chính sững sờ, sau đó thở phào.

Tiểu Triệu nghiêm túc nói: “Anh Lâm, mời anh lập tức gác lại mọi việc trong tay, đi với tôi một chuyến”.

“Được!”, Lâm Chính đáp với ánh mắt nghiêm túc.

Trên tầng cao nhất khách sạn Giang Hoa.

Một người đàn ông đẹp trai nho nhã mặc vest, đứng trước cửa sổ thủy tinh sát đất, lắc ly rượu trong tay, ngắm cảnh đêm của Giang Thành.

Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, Xương Bá mỉm cười bước vào.

“Cậu chủ Tư Đồ, mọi chuyện đã được làm ổn thỏa!”.

“Tốt lắm, lúc nào thì cây đại thụ Dương Hoa này sẽ đổ?”, Tư Đồ Kính không thèm ngẩng đầu, hỏi.

“Ngày mai!”, Xương Bá nheo mắt cười đáp: “Sáng sớm mai, Tiêu Nghị sẽ đích thân dẫn người đến tập đoàn Dương Hoa kiểm tra niêm phong. Người của chúng ta đã sắp xếp xong xuôi, từ ngày mai, nội bộ tập đoàn Dương Hoa sẽ xuất hiện rất nhiều dược phẩm bớt xén nguyên liệu, không đạt tiêu chuẩn. Đến lúc đó, chúng ta cho người kiểm tra thuốc ngay tại chỗ, tang chứng vật chứng đầy đủ, Chủ tịch Lâm dù lợi hại đến đâu cũng không cãi được. Tôi đã mua chuộc mấy phóng viên và rất nhiều thủy quân trên mạng, bọn họ sẽ lập tức thêm dầu vào lửa lan truyền dư luận, nói tập đoàn Dương Hoa để tiết kiệm giá thành, dùng dược liệu kém chất lượng để làm thuốc, chắc chắn có thể khiến nhà máy của bọn họ phải đóng cửa hẳn. Một khi nhà máy đóng cửa, chúng ta lại xuống tay ở thị trường cổ phiếu, tấn công mãnh liệt, đảm bảo khiến tập đoàn Dương Hoa không ngóc được đầu”.

“Tốt lắm, tốt lắm”.

Tư Đồ Kính gật đầu lia lịa, điềm nhiên nói: “Nhưng như vậy vẫn chưa đủ”.

“Cậu chủ còn ý tưởng gì sao?”, Xương Bá vội hỏi.

“Tôi không có ý tưởng gì cả, nhưng thầy tôi vừa gọi điện thoại đến nói, ông ấy rất có hứng thú với hai phương thuốc của tập đoàn Dương Hoa. Ngày mai tập đoàn Dương Hoa sụp đổ, ông hãy lấy được quyền sử dụng của hai phương thuốc đó, sau này số thuốc này sẽ do Nam Phái chúng tôi bán”, Tư Đồ Kính nói.

Hơi thở của Xương Bá như ngừng lại, ánh mắt lộ vẻ nóng bỏng, nhưng nhanh chóng lắc đầu: “Cậu chủ Tư Đồ, quyền sử dụng của hai phương thuốc đó đừng nói là cậu, trên đời này đừng có ai hòng lấy được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play