“Hừ, đợi cậu ta thua rồi ngoan ngoãn làm chó canh cửa, chúng ta truyền tin này ra ngoài thì tới khi đó cậu ta sẽ thân bại danh liệt thôi”.

“Ha ha…”, bọn họ bật cười. Chẳng ai coi Lâm Chính ra gì, họ cho rằng chắc chắn anh sẽ thua.

Thế nhưng khi họ còn chưa cười xong thì phát hiện sắc mặt của thần y Diêu càng lúc càng tối sầm lại. Ông ta nhìn chăm chăm Lâm Chính. Đám đông giật mình, vội quay qua nhìn thì phát hiện ra ông ta đang quan sát hai tay của anh.

Họ cũng nhìn anh. Một lúc sau, vài người của sơn trang thần y há hốc mồm. Bọn họ không hiểu lắm châm pháp của Lâm Chính nhưng những người trong ngành thì đều biết anh đang làm gì.

Động tác của anh vô cùng thuần thục, dứt khoác và khác thường. Kỹ thuật ghim châm tinh diệu tới mức khiến bọn họ không nắm bắt được lộ trình.

“Đó là Bài Sơn Châm phải không? Trời ơi, có thể thi triển như vậy nữa sao?”

“Trong nháy mắt đã làm xong, hơn nữa còn vô cùng tinh chuẩn…không thể nào?”

“Lẽ nào…thần y Lâm thật sự có tài năng?”

“Cậu ta đang sử dụng thủ đoạn gì vậy?”, đám đông lầm bầm, cảm thấy không thể chấp nhận được.

“Thần y Diêu…”, một nguyên lão cảm thấy tình hình bất ổn bèn gọi.

Thần y Diêu bừng tỉnh: “Người này..đúng là có chút y thuật thật rồi”.

“Vậy…thần y tính thế nào?”

“Không vội, tình hình của ông cụ Nông vô cùng nghiêm trọng, không phải là bác sĩ thông thường chữa khỏi được đâu. Chúng ta cứ quan sát là được..nếu như có điều gì bất ngờ xảy ra thì chúng ta ra tay ngăn lại thôi. Chúng ta sẽ phá hỏng tiến trình của cậu ta”, thần y Diêu nheo mắt nói.

Đám đông lẳng lặng gật đầu.

Đúng lúc này…Nông Đường Công đột nhiên nôn ra một ngụm máu tươi.

Tất cả giật bắn mình. Nông Đường Công há miệng, hớp lấy không khí.

“Sống lại rồi à?”, có người kêu lên.

“Ông cụ Nông vẫn chưa chết”, Lâm Chính điềm đạm nói và tiếp tục châm cứu.

Cảnh tượng đó khiến đám đông phải khâm phục. Thần y Lâm thật sự có khả năng chữa khỏi cho ông cụ Nông.

Ông lão phun ra một ngụm máu, thế cục hiện giờ đã thay đổi.

Những người luôn hoài nghi về Lâm Chính lúc này đều trợn tròn mắt, lộ ra vẻ quái dị.

Đặc biệt là người nhà họ Nông, vốn dĩ đã có rất nhiều người nhà họ Nông bất mãn với Lâm Chính, muốn nghĩ cách ngăn cản anh.

Nhưng khi nhìn thấy ông cụ Nông mở to miệng hít sâu, mọi người đều kinh ngạc.

Mặc dù ông lão vẫn đang hôn mê, nhưng không còn bộ dạng sắp chết nữa.

Nông Tâm và Nông Tiểu Mai cũng tròn xoe mắt, ngây người nhìn cảnh tượng này.

Lẽ nào… ông lão thật sự được cứu sống rồi sao?

Hai người đã nín thở, đâu còn dám gây sự nữa.

“Thần y Diêu…” nguyên lão bên cạnh nhanh chóng định thần lại, nói với thần y Diêu.

Thần y Diêu hung hăng nói: “Bình tĩnh! Đợi xem đã…”

Lúc này, mọi người đều căng thẳng, khuôn mặt nặng trĩu, cảm thấy rất không ổn.

Lâm Chính tiếp tục trị thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play