“Nghe đây, lập tức tránh ra, để thần y Lâm chữa trị cho ông cụ Nông! Ai dám ngăn cản thì đừng trách tôi không khách khí!”, Nhậm Nhàn hét lớn.

“Còn có tôi nữa! Mau tránh ra một bên, để thần y Lâm khám bệnh!”, Vương Dương cũng lên tiếng.

“Tránh ra hết đi!”

Đám đông la hét và chen lấn, tất cả đều lao đến bên cạnh Nông Đường Công.

Đám người nhà họ Nông bị đẩy ra ngoài, ngay cả những người sơn trang Thần Y cũng không thể đến gần.

“Chết tiệt! Các người… to gan thật đấy”.

Nông Tân điên tiết, chửi rủa.

Tuy nhiên, lúc này, Nhậm Nhàn mở lời.

“Nông Tân! Tôi thấy đầu óc cậu thật mê muội! Cậu có biết bây giờ bản thân cậu đang rơi vào tình cảnh gì không?”

“Ý ông là gì?”, Nông Tân hung dữ hỏi.

“Còn cần tôi phải nói nhiều nữa à? Tôi hỏi cậu, nếu một khi ông cụ Nông xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì ở Yên Kinh nhà họ Nông còn là cái thá gì nữa? Cậu có thể chống đối lại nhiều gia tộc chúng tôi sao?”, Nhậm Nhàn hỏi.

Vừa dứt lời, Nông Tân ngay lập tức không nói nên lời.

Đúng vậy!

Nhà họ Nông có được sức mạnh và địa vị như ngày hôm nay là nhờ một mình ông cụ Nông, nếu ông ấy chết thì địa vị của nhà họ Nông ở Yên Kinh nhất định sẽ tụt dốc không phanh.

Cho dù vẫn còn địa vị phi phàm nhưng cũng chẳng là cái thá gì trước mặt những gia tộc này.

“Chúng tôi làm vậy là muốn tốt cho cậu! Nếu ông cụ Nông còn sống thì ở Yên Kinh nhà họ Nông vẫn là nhà họ Nông như cũ, nhưng nếu ông cụ Nông xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cậu cho rằng… chúng tôi đông như vậy vẫn sẽ sợ cậu sao?”, Nhậm Nhàn nói, rồi đưa ngón tay cái và ngón tay út ra.

Ý nghĩa đã rất rõ ràng.

Nông Tân há hốc miệng, không biết nên phản bác như thế nào.

“Nhưng bố tôi đã hết thuốc chữa rồi! Nếu các người dám làm nhục thi thể của ông ấy thì những người chú, bác và chiến hữu của bố tôi tuyệt đối sẽ không tha cho các người đâu!”, Nông Tiểu Mai vẫn không cam lòng, lại hét toáng lên.

“Chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm! Thần y Lâm ra tay đi! Chữa bệnh cho ông cụ Nông!”

Nhậm Nhàn hô lớn.

Mọi người đều tránh sang một bên.

Nhà họ Nông rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan. Bọn ho định ngăn lại nhưng bọn họ nào có thể ngăn được nhiều người thế này chứ? Họ chỉ biết đứng trân trân chứng kiến mọi việc xảy ra mà không biết phải làm thế nào.

“A Tân, phải làm sao?”, Nông Tiểu Mai hoang mang, bèn hỏi em trai bên cạnh.

“Bọn họ chán sống, chúng ta cũng không cần phải quản nhiều làm gì. Giờ em gọi điện để cho đám này đẹp mặt”, Nông Tân tức giận nói.

“A Tân, lẽ nào chúng ta phải đối đầu với nhiều gia tộc như thế này sao? Như vậy thì sẽ không có lợi cho chúng ta đâu”,

“Nếu đã vậy thì đừng đối phó với toàn bộ. Tìm vài kẻ dạy cho chúng một bài học rồi tính. Không phải nhà họ Triệu muốn đối đầu với chúng ta sao? Em nhớ là Triệu Tây có làm bên quân đội, địa vị của nhà họ Triệu lúc này đương nhiên là có liên quan tới Triệu Tây. Em sẽ gọi điện ngay cho chú hai để Triệu Tây không được làm ở đó nữa”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play