Nhưng theo Lâm Chính thấy, đây là hành động ngu xuẩn nhất.

“Vậy là ngay cả cơ hội thử một lần mà các người cũng không muốn cho tôi sao?”, Lâm Chính liếc nhìn đám người Nông Tân, Nông Tiểu Mai, hờ hững hỏi.

“Anh vẫn muốn làm hỏng thi thể của bố tôi sao?”, Nông Tiểu Mai hét toáng lên.

Nghe vậy, Lâm Chính lắc đầu thở dài, cảm thấy đáng tiếc cho đám người ngu xuẩn này.

“Không cần phí lời nữa! Tên họ Lâm kia, nếu anh không quỳ xuống thì đừng trách chúng tôi!”

Nông Tân khịt mũi, nhấc điện thoại lên định bấm số.

Nhưng lúc này, bên ngoài sơn trang Thần Y lại truyền đến âm thanh huyên náo.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa.

Chỉ thấy một đám đông ùa vào.

Họ nhìn Đông sang Tây, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.

Đám người sơn trang Thần Y vội vàng ngăn cản nhưng không ngăn lại được.

Thấy vậy, sắc mặt thần y Diêu tối sầm lại.

“Đây không phải là nhóm người tới cầu xin khám bệnh ở bên ngoài sao?”

“Khốn kiếp, bọn chúng vậy mà lại không xếp hàng, cứ xông thẳng vào, bọn chúng xem sơn trang Thần Y chúng ta là nơi nào thế?”

Một vài nguyên lão hét lên chửi bới, lập tức lao tới ngăn cản nhóm người này.

“Dừng lại hết cho tôi!”, một nguyên lão gầm lên.

Giọng nói này có thể được coi là đã xoa dịu đám đông.

“Các người đang làm gì vậy hả? Ai bảo các người bước vào đây? Dám coi thường quy tắc của sơn trang Thần Y sao? Các người đừng hòng đến đây khám chữa bệnh nữa!”, một nguyên lão cả giận quát.

Thần y Diêu cũng rất tức giận.

Ông ta nhận ra không ít người trong số họ, dù sao hầu hết những người có thể đến đây để khám chữa bệnh đều là những người nổi tiếng ở Yên Kinh, nhưng dù vậy, ông ta cũng không coi những người này ra gì.

“Vương Dương! Nhậm Nhàn! Triệu Chí Đông! Các người đang làm gì vậy? Dám xông vào sơn trang Thần Y của tôi sao?”

Thần y Diêu bước tới, lạnh lùng hét lớn.

Mọi người dừng bước.

Sắc mặt của những người bị nêu tên hơi nghiêm trọng, vừa nói vừa cúi đầu: “Thật xin lỗi, thần y Diêu, chúng tôi không phải cố ý”.

“Không cố ý hả? Hừ! Hay cho câu không cố ý! Chỉ với ba chữ này mà các người muốn chà đạp quy tắc do sơn trang Thần Y lập ra sao? Các người coi tôi là gì?”, thần y Diêu tức giận nói: “Nghe cho rõ đây, từ nay về sau, người nhà họ Vương, nhà họ Nhậm, nhà họ Triệu, còn cả đám gia tộc các người nữa, thậm chí người thân, bạn bè hay đồng nghiệp của các người cũng sẽ bị đưa vào danh sách đen, không được phép đến khám chữa bệnh tại sơn trang Thần Y của tôi! Tôi cũng sẽ không bao giờ chữa bệnh cho các người nữa! Muốn chữa bệnh thì đi chỗ khác!”

Giọng nói khàn khàn của ông ta như sấm vang.

Nếu bình thường, khi nghe những lời này, tất cả mọi người sẽ sợ hãi đến mức quỳ xuống cầu xin tha thứ, thậm chí khóc lóc gào thét.

Nhưng hôm nay, những người này cực kỳ bình tĩnh.

Không ai có dấu hiệu hoảng hốt.

Càng không ai sợ hãi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play