Cánh cửa lớn đóng chặt ấy bị anh ta đạp đổ, có người muốn ngăn cản anh ta, anh ta lại lấy súng kề lên đầu người đó. Người của sơn trang Thần Y đâu dám ngăn cản, chỉ đành để anh ta vào trong.

Lâm Chính thì lấy châm bạc ra trị bệnh ngay tại chỗ.

Băng Thượng Quân và Chiêm Nhất Đao ở phía sau nhìn mà không hiểu nổi.

“Chúng ta chạy đến đây không phải để cứu ông cụ Nông sao? Sao thầy lại…”, Băng Thượng Quân há hốc miệng, nghiêng người hỏi: “Tiền bối Chiêm, bây giờ chúng ta nên làm sao?”.

“Còn làm gì được nữa? Giúp đỡ thôi!”.

Chiêm Nhất Đao hạ giọng, xắn tay áo tiến tới.



Tiểu Lưu xông thẳng vào sơn trang Thần Y, biết anh ta là cảnh vệ của ông cụ Nông thì không ai dám ngăn cản.

Chẳng mấy chốc, Tiểu Lưu đã chạy đến trước Thánh Y Đường.

Lúc này, trong Thánh Y Đường, người nhà họ Nông đã khóc bù lu bù loa, nghẹn ngào không nói nên lời.

Có người lấy điện thoại ra chuẩn bị tuyên bố chuyện này với bên ngoài.

Ông cụ Nông qua đời chắc chắn sẽ là chuyện chấn động cả nước.

Chuyện này không tầm thường, e rằng có thể khiến cả thế giới chấn động…

Bọn họ cầm điện thoại, run rẩy không dám gửi.

Suy cho cùng, không ai có thể chấp nhận được chuyện này.

“Thủ trưởng!”.

Tiểu Lưu hét lên, lập tức chạy tới.

“Tiểu Lưu, cậu chết ở đâu vậy? Sao bây giờ mới tới?”, Nông Tiểu Mai lau nước mắt, tức giận gào lên.

“Chị Mai… tôi… tôi đi xin thuốc chữa trị cho thủ trưởng! Thủ trưởng sao rồi? Phải mau chóng để ông ấy uống thuốc này vào, nếu không tình trạng sẽ rất tệ!”, Tiểu Lưu sốt ruột nói, sau đó đi về phía Nông Đường Công, định cho ông ấy uống thuốc.

Nhưng anh ta vừa đến gần đã bị ngăn lại.

Là Nông Tiểu Mai!

“Uống thuốc? Còn uống thuốc gì nữa? Bố tôi đã đi rồi!”, Nông Tiểu Mai đau khổ gào lên.

“Cái gì? Thủ trưởng… đi rồi?”.

Tiểu Lưu kinh ngạc, không tin nổi lùi về sau mấy bước.

Chẳng mấy chốc, Tiểu Lưu lại ý thức được có điều không đúng.

Anh ta là cảnh vệ của Nông Đường Công, bản thân cũng có chút bản lĩnh. Mặc dù không tiếp xúc với Nông Đường Công, nhưng anh ta đứng không xa, có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở và nhịp tim cực kỳ yếu ớt của Nông Đường Công.

Theo lý mà nói, Nông Đường Công chưa chết mới phải!

“Chị Mai, thủ trưởng vẫn còn nhịp tim, ông ấy… chưa chết… sao chị lại nói ông ấy chết rồi?”, Tiểu Lưu nghi hoặc hỏi.

“Cậu thì biết cái gì? Thần y Diêu nói bố tôi không cứu được nữa! Bây giờ chỉ còn lại chút hơi thở cuối cùng, Đại La Kim Tiên cũng không cứu được…”, Nông Tiểu Mai khóc lóc.

“Hả?”.

Tim Tiểu Lưu đập mạnh, vô cùng kinh hãi.

Thần y Diêu nói không cứu được thì chẳng khác nào tuyên án tử hình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play