“Xong rồi, chúng ta chết chắc”.

“Tôi không muốn chết”.

Cả đám gào khóc. Giang Nam Tùng mặt tối sầm. Ông ta siết chặt nắm đấm với vẻ bất cam. Rồi ông ta lập tức lên tiếng: “Thôi bỏ đi, chuyện tới nước này mà muốn sống thì chỉ có hạ mình thôi. Lát nữa đi tìm thần y Lâm rồi nhận tội với cậu ta vậy…”

“Thần y Lâm có tha cho chúng ta không?”

“Chúng ta…đã phản bội cậu ta không chỉ có một lần…”

“Không tha thứ thì cũng làm gì được? Người của Cái Thiên Tông chạy rồi, mạng của chúng ta nằm trong tay thần y Lâm. Nếu như không được tha thứ thì các vị tự lo hậu sự đi là vừa”.

“Không…”, tất cả cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Lúc này Lâm Chính cùng Tiểu Lưu đang vội vàng đi tới nhà của Nông Đường Công. Tới nơi, mọi người tức tốc xuống xe và chạy lên lầu. Thế nhưng vừa lên tới nơi thì họ thấy cửa được mở, bên trong ngoài người giúp việc đang nấu ăn dọn dẹp ra thì không thấy bóng của của Nông Đường Công đâu.

Tiểu Lưu cuống cả lên: “Di Vương, thủ trưởng đầu rồi?”

“Hả? Ông ấy đi cùng cô chủ rồi. Nói là đi khám bệnh…”, cô Vương đang nấu ăn vội vàng nói.

“Đi khám bệnh? Đi bệnh viện nào?”

“Không biết, hình như tới chỗ thần y Diêu rồi…”

“Thần y Diêu?”, Tiểu Lưu lập tức bừng tỉnh.

Lâm Chính thì tối mặt: “Tiểu Lưu, lập tức đưa tôi đi tìm ông ấy. Bệnh của ông ấy không thể kéo dài được. Thần y Diêu không nắm tình hình, chắc chắn sẽ để xảy ra chuyện. Mau đưa tôi đi. Nếu mà muộn thì ông cụ sẽ xong đời mất”.

Tiểu Lưu giật bắn người: “Đi theo tôi”.

Nói xong, bọn họ lao ra ngoài…

Dưới chân một ngọn núi nhỏ ở ngoại ô Yên Kinh.

Một chiếc xe Buick dừng ở dưới chân núi, vài người đàn ông dùng cáng khiêng một ông lão đã hôn mê nhanh chóng chạy lên núi.

Dưới chân núi có rất nhiều xe sang trọng.

Những người nhà giàu hiển quý các kiểu ồ ạt đi bộ lên núi.

Trên ngọn núi có một vị thần y sống trên đó, tiếng lành đồn xa.

Mặc dù danh tiếng của thần y Lâm truyền khắp thế giới, nhưng trong mắt nhiều nhân sĩ thượng lưu, thần y chân chính thì phải là nhân vật tiên phong đạo cốt, ở ẩn nơi rừng núi cách xa đô thị này.

Tuổi trẻ mà có y thuật không ai sánh bằng…

Ai tin chứ?

Nhiều người cảm thấy chẳng qua là do mánh khóe lừa đảo của Lâm Chính quá cao siêu mà thôi, hoặc là giống với sản phẩm của việc thổi phồng hơn.

Ngược lại, vị thần y Diêu ở ngoại ô Yên Kinh là người nổi danh trên khắp thủ đô đã mấy chục năm, không biết đã chữa khỏi bao nhiêu chứng bệnh phức tạp, có thể gọi là đức cao vọng trọng ở địa phương.

Ngọn núi nhỏ này không tính là cao, theo lý mà nói, xe có thể chạy lên được.

Nhưng để thể hiện sự tôn trọng với thần y Diêu, tất cả người đến đây xin chữa bệnh đều dừng xe dưới chân núi.

Mấy chục năm qua không ai dám phá hoại quy tắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play