“Tông chủ Quý! Không được làm loạn! Không được làm loạn!”

“Không thể đánh người này! Không thể đánh”.

Mọi người vội vã nói, chắn trước mặt thanh niên.

Sắc mặt cụ tổ Cái Thiên trở nên u ám lạnh lùng, hừ một tiếng: “Được lắm! Tôi sống hơi nửa đời chưa từng bị người ta tát trước mặt người khác như vậy. Nghe đây, bây giờ tôi muốn xé xác người này thành trăm mảnh, ai dám ngăn cản thì có kết cục y như thế”.

Người xung quanh đều biến sắc.

Cụ tổ Cái Thiên giận thật rồi.

Nỗi oán giận của ông ta với thanh niên này còn hơn cả oán giận Lâm Chính.

Sát khí trên người liên tục lan tràn ra ngoài.

Người bên cạnh đều rét run, cực kỳ sợ hãi, đều lùi về sau.

Nhưng những lời của cụ tổ Cái Thiên lại không đe dọa được đám người Giang Nam Tùng.

Chỉ thấy một ông lão bước đến bên cạnh cụ tổ Cái Thiên, thấp giọng khuyên: “Đại sư Quý, không thể động vào người này”.

“Sao thế? Trên thế giới này còn có người mà tôi không thể giết sao?”, cụ tổ Cái thiên tức giận nói.

“Thế lực đằng sau người này khủng khiếp lắm, không giết được! Ông không thể giết, nếu không Cái Thiên Tông sẽ tan thành mây khói”, ông lão đó nói.

Nghe thế cụ tổ Cái Thiên bật cười: “Ha ha ha ha… Sau lưng hắn có người có bản lĩnh à? Vậy thì thế nào? Tôi không tin có ai sẽ liều lĩnh chống đối lại Cái Thiên Tông vì một tên không biết sống chết. Bên nào nặng, bên nào nhẹ, thế lực đằng sau hắn còn không phân biệt được sao?”

Nói rồi cụ tổ Cái Thiên đẩy người trước mặt ra, sải bước đến trước, một tay bóp cổ thanh niên đó nhấc lên.

Đừng nhìn cơ thể gầy gò vàng vọt của ông ta mà lầm, sức lực của ông ta mạnh như thần linh, không tốn sức đã nhấc bổng thanh niên cường tráng này, cổ của thanh niên bị năm ngón tay gầy guộc bóp chặt đến mức biến dạng, thở không được như thể sắp bị ông ta bóp chết.

Đám người Giang Nam Tùng ở bên này khiếp sợ đến mức sắp mất hồn, điên cuồng nhào đến.

“Cụ tổ, dừng tay! Dừng tay!”, Giang Nam Tùng khàn giọng hét lên: “Ông không thể làm hại cậu ấy, nếu không từng người ở đây đều mất mạng đấy”.

“Cút ra, còn dám cản tôi thì đến cả ông cũng sẽ bị giết”.

Lúc này cụ tổ Cái Thiên chẳng còn nghe lọt được câu nào nữa rồi.

Giang Nam Tùng bất lực, chỉ đành đến gần gấp gáp nói vài câu.

Bàn tay còn cứng hơn kim cương của cụ tổ Cái Thiên bỗng ngừng động tác khi sắp bổ xuống.

Ông ta trợn to mắt, quay phắt lại, không thể tin nhìn Giang Nam Tùng: “Những gì ông nói… là thật hả?”

“Có thể gạt ông được sao? Hoàn toàn là thật, rất nhiều người ở đây đều nhận ra”, Giang Nam Tùng vội nói.

Sắc mặt cụ tổ Cái Thiên trở nên cực kỳ khó coi.

Giang Nam Tùng đã nói ra thân phận đặc biệt ở người đứng sau lưng người này.

Người này không phải là người mà cụ tổ Cái Thiên có thể đắc tội.

Nếu cụ tổ Cái Thiên động vào người thanh niên này thật, e là tối nay tất cả người ở Cái Thiên Tông đều chết ở Yên Kinh.

Đây là kết cục tiêu diệt cả tộc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play