Trước mặt là một ông lão tóc bạc trắng đeo kính cận.

Nét mặt ông lão hiền hòa, liếc nhìn Lâm Chính, lập tức cười nói: “Cậu tới rồi sao? Nào nào nào, mời vào, mời vào! Vào trong ngồi đi!”

“Ông là ai?”

“Ồ, tôi tên là Nông Đường Công, có lẽ tôi thuộc thế hệ của ông nội cậu, hãy gọi tôi là ông cụ Nông”, ông lão mỉm cười.

“Nông Đường Công?”

Lâm Chính lẩm bẩm, sắc mặt đột nhiên thay đổi, anh bỗng nghĩ tới một người, không thể tin nhìn ông lão bình thường trước mặt, tim đập thình thịch.

Đại Phật!

Đại Phật siêu cấp đấy!

E rằng người này giậm chân một cái có thể làm chấn động cả đất nước…

Một nhân vật như vậy mà lại sống trong một tòa nhà bình thường đến thế, cách ăn mặc cũng hết sức phổ thông…

Đúng là ẩn danh trong lòng thành phố.

“Ông cụ Nông tìm tôi là có việc gì cần dặn dò sao?”

Lâm Chính ngồi trên một chiếc ghế sofa cũ, mở lời hỏi.

Giọng điệu anh mặc dù nhẹ nhàng, nhưng mãi lâu sau sự chấn động trong lòng vẫn không thể bình tĩnh.

“Ồ, cũng không có việc gì quan trọng, chỉ là muốn tán gẫu với cậu thôi”, Nông Đường Công rót cho Lâm Chính một tách trà, cười nói.

Lâm Chính im lặng.

Nông Đường Công đưa sang một điếu thuốc, Lâm Chính do dự, nhưng vẫn cầm lấy.

“Chàng trai trẻ, cậu rất có triển vọng! Tôi đã nghe nói câu chuyện trên đỉnh núi Yên Long, không tệ. Hiện nay, những người trẻ tuổi có triển vọng như cậu ở nước ta rất ít. Đúng là hậu sinh khả úy”, ông lão rít một hơi thuốc, cười nói.

“Ông quá khen rồi”.

“Ồ, không phải tôi quá khen đâu, mà tôi đang nói thật đấy. Có thể khiến những nhân vật như Khổng Hằng Xuân, Giang Nam Tùng cúi đầu thì nhất định không phải là việc mà người bình thường có thể làm được. Nghe nói, bà lão thích luyện võ kia cũng nhìn cậu bằng con mắt khác rồi. Chàng trai trẻ, tương lai của cậu là vô hạn”, Nông Đường Công mỉm cười.

“Ông cụ Nông mời tôi đến đây là để nói những chuyện này sao?”, Lâm Chính tò mò hỏi.

“Tôi nói rồi đấy, chỉ trò chuyện tán gẫu thôi, nhưng khen cậu thì cũng phải nhắc nhở cậu. Chàng trai trẻ, đừng quá bốc đồng dễ đắc tội với người khác, kẻ địch quá nhiều không phải là chuyện tốt với cậu. Ở Yên Kinh, quả thật cậu đã làm được rất nhiều chuyện hơn người. Nói về chuyện trên đỉnh núi Yên Long, cuộc quyết đấu giữa cậu và Lâm Cốc phù hợp với quy tắc võ thuật, theo lý mà nói, chúng tôi sẽ không can dự, nhưng những chuyện tiếp đó quả thực đã vượt ngoài quy tắc. Đương nhiên tôi cũng biết cậu đã bị bọn họ ép đến đường cùng, không làm vậy cũng không được. Tôi mời cậu đến không phải để phê bình cậu, mà chỉ muốn khuyên bảo cậu, những chuyện như vậy nếu có thể không xảy ra thì đừng nên xảy ra, nếu xảy ra rồi thì đừng nhắc đến nữa, cậu hiểu ý của tôi không?”, Nông Đường Công gạt tàn thuốc, mỉm cười nói.

Lâm Chính cau mày, bình tĩnh nói: “Cho nên, ý của ông là… muốn tôi thả Giang Nam Tùng và Khổng Hằng Xuân sao?”

“Đây là chuyện của bọn họ, tôi sẽ không nhúng tay vào, hơn nữa cũng không có ý định nhúng tay vào, cậu Lâm, đây là Yên Kinh, mọi việc đều phải có chừng mực, nếu như cậu làm lớn chuyện thì chúng tôi cũng khó dọn dẹp tàn cục”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play