Võ Si Ma Bà hiểu ý, bước lên, chắp tay hành lễ với Lâm Chính.
“Cậu Lâm có gì dặn dò?”
Bà ấy vừa dứt lời, mọi người đều hóa đá…
Hành động của Võ Si Ma Bà làm mọi người ở đây kinh ngạc!
Đây là ai?
Đây là truyền thuyết của Yên Kinh!
Là Hoạt Thần Tiên đã sống hơn một trăm tuổi!
Thế mà hôm nay bà ta lại cúi đầu nhận tội với thần y Lâm, gọi người đó là ông chủ… Đây là cảnh tượng như thế nào?
Cảnh tượng này đâu thể dùng từ khoa trương để hình dung?
Nếu không tận mắt nhìn thấy thì ai cũng không dám tin.
Khổng Hằng Xuân há hốc miệng.
Giang Nam Tùng, Phương Hồng và Trịnh Nam Thiên cũng trợn tròn mắt.
Không ai tin những gì mình nghe thấy và nhìn thấy.
Nhưng mọi thứ đều bày ra trước mắt, bọn họ không tin cũng không được.
Lâm Chính hài lòng gật đầu, nhưng anh không bỏ qua cho đám người Khổng Hằng Xuân, mà lấy châm bạc châm vào bọn họ.
Soạt!
Soạt!
Soạt…
Châm đâm vào cơ thể.
Đám người Khổng Hằng Xuân giật mình, giống như bị điện giật, vô cùng quái gở.
Võ Si Ma Bà nhìn toàn bộ quá trình, để mặc châm bạc của Lâm Chính chui vào cơ thể bọn họ, từ đầu đến cuối không nói câu nào.
“Thần y Lâm! Cậu… Cậu làm gì vậy?”.
“Dừng tay cho tôi!”.
“Chẳng lẽ cậu muốn giết chết chúng tôi? Võ Si Ma Bà đã làm đến mức đó, lẽ nào… cậu vẫn chưa thỏa mãn?”.
Bọn họ tức giận hét lên, khó tin nhìn Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm đến bọn họ, chỉ chăm chăm dùng châm.
Võ Si Ma Bà lặng lẽ nhìn Lâm Chính hành động, không ra tay ngay mà giống như đang suy nghĩ gì đó.
Người bên cạnh khóc lóc: “Bà Võ Si, bà xem, người này không xem bà ra gì! Bà… có thể nhẫn nhịn được sao?”.
“Có lẽ không phải”, Võ Si Ma Bà lắc đầu, không nói gì nhiều.
Không lâu sau, tất cả đều bị Lâm Chính châm vào người, ai nấy run lẩy bẩy, hoảng hốt bất an.
“Thần y Lâm, cậu đã dùng châm gì với bọn họ?”, Võ Si Ma Bà nghiêm túc hỏi.
“Yên tâm, chỉ là một loại độc dược mạn tính. Chỉ cần định kỳ mỗi tháng đến chỗ tôi nhận thuốc hòa dịu, bọn họ sẽ không sao cả”, Lâm Chính nói.
“Nói vậy là thần y Lâm vẫn không tin tôi?”, Võ Si Ma Bà hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT