Anh gật đầu, lạnh nhạt nói: “Vốn dĩ tôi không định xuống tay với ông nhưng ông đã nói thế thì được, tôi bắt đầu từ ông trước”.

“Cậu muốn làm gì?”, Giang Nam Tùng sửng sốt, lòng lạnh ngắt, cảm thấy không ổn.

“Thỏa mãn nguyện vọng của ông”.

Lâm Chính nói, sau đó nghiêng đầu: “Băng Thượng Quân”.

“Thầy ạ!”, Băng Thượng Quân nghiêm túc nhìn Lâm Chính.

“Đây là điện thoại của tôi, lát nữa Mã Hải sẽ gửi toàn bộ thông tin về gia đình của Giang Nam Tùng đến, anh dựa theo thông tin đó đến lấy đầu của cả nhà ông ta, sau đó ném tới trước mặt ông ta”.

Băng Thượng Quân biến sắc, do dự nói: “Thầy ơi, làm… vậy thật sao?”

“Tôi sẽ gánh chịu mọi hậu quả”, Lâm Chính khàn giọng nói.

Băng Thượng Quân lặng thinh một lúc, sau đó chắp tay nói: “Vâng, thưa thầy”.

Nói rồi anh ta xoay người định đi.

“Ngăn cậu ta lại”.

Thống lĩnh Trịnh nói.

Các chiến sĩ chạy đến muốn ngăn Băng Thượng Quân lại.

Mọi người lập tức bao vây lấy anh ta.

Nhưng đường đường là thiên kiêu, sao người bình thường có thể cản lại được?

Băng Thượng Quân thoáng chốc đã hạ gục hết các chiến sĩ khiến họ ngã nhào rồi đi xuống núi.

Mọi người sửng sốt.

Trịnh Nam Thiên sa sầm mặt mày, trợn to mắt tức giận nhìn Lâm Chính.

Giang Nam Tùng khiếp sợ ngồi phịch xuống đất, hai mắt đảo quanh, run rẩy không thôi.

Nhìn Băng Thượng Quân sắp ra khỏi đỉnh núi, cuối cùng chút kiêu ngạo trong lòng ông ta cũng tan vỡ, cả người sắp sụp đổ.

Người ở dưới chân núi không biết Băng Thượng Quân là học trò của Lâm Chính, chắc chắn sẽ không ngăn anh ta lại.

Đường đường là một thiên kiêu, muốn giết vài người bình thường quả thật hết sức đơn giản.

Giang Nam Tùng lấy điện thoại ra định báo cho người nhà mình.

Nhưng vừa lấy điện thoại ra thì điện thoại bỗng nổ tung.

Nhìn sang thì thấy Lâm Chính dùng khí kình phá vỡ điện thoại.

Nhìn những mảnh vỡ điện thoại rơi ra khỏi lòng bàn tay, lúc này Giang Nam Tùng như cảm thấy trái tim mình bị bong ra thành từng mảnh.

“Không!”

Ông ta không chịu đựng được nữa, đứng phắt dậy gào lên.

Ông ta như phát điên chạy đến, ôm chặt lấy chân Băng Thượng Quân.

Băng Thượng Quân nhíu mày, không giãy ra, chỉ nhìn ông ta rồi lại nhìn Lâm Chính.

Nhưng thấy Giang Nam Tùng như thành một người khác, khàn giọng cầu xin: “Đừng làm hại người nhà tôi! Đừng! Không!”

Thượng Băng Quân không cảm xúc, lạnh lùng nhìn ông ta.

Giang Nam Tùng mới nhận ra có cầu xin Băng Thượng Quân cũng vô ích, thế là ông ta lập tức xoay người lại quỳ xuống đất, dập đầu với Lâm Chính, bật khóc: “Thần y Lâm, tôi cầu xin cậu hãy tha cho cả nhà tôi! Tha cho cả nhà tôi! Tôi tin rồi! Tôi tin rồi! Cậu muốn giết tôi thì cứ giết tôi đi, đừng hại người nhà tôi, làm ơn”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play