Bọn họ còn tưởng mình nghe lầm.

“Tên đó… nói cái gì?”.

“Tôi… Tôi không nghe lầm đấy chứ?”.

“Cậu ta lại… nói lời như vậy với ông cụ Khổng?”.

“Tên ngốc đó… đầu óc có vấn đề rồi à?”.

Người xung quanh ngơ ngác nhìn Lâm Chính, đầu óc ai nấy kêu ong ong.

“Điên rồi! Thần y Lâm chắc là điên rồi!”, một người nhà họ Lâm hét lớn tiếng, chỉ vào Lâm Chính cười lớn.

“Cậu ta có điên không thì tôi không biết, nhưng tôi biết cậu ta sắp chết rồi!”, Lâm Phi Anh híp mắt cười.

“Ở Yên Kinh này, ai dám đối đầu với cụ Khổng Hằng Xuân? Thần y Lâm chưa sống ở Yên Kinh bao giờ, không biết nơi này thâm sâu khó dò che giấu biết bao chân long. Cậu ta nói ra lời như vậy? Ha, có khác nào muốn chết?”, Giang Nam Tùng cười nhạt, nghiêng đầu nói: “Phó hội trưởng Ngô, ông còn hi vọng người này thay chúng ta đi dạy dỗ đám hề ở ngoài đó? Bây giờ ông nhìn đi, chuyện này có nực cười không? Có nực cười không? Ha ha ha ha…”.

Ngô Khai Sầu sắc mặt khó coi, âm thầm nghiến răng.

Lâm Chính nói một câu làm mọi người kinh ngạc, Khổng Hằng Xuân thì nổi giận quát lên: “Thằng nhóc, cậu to gan lắm! Dám cãi lời tôi? Cậu biết tôi là ai không?”.

“Ông là ai tôi không cần biết, tôi chỉ cần biết bây giờ tôi và người này đang quyết đấu sinh tử, không phải ông ta chết thì là tôi chết. Giữa tôi và ông ta phải có một người chết thì trận đấu mới kết thúc. Trước khi trận đấu kết thúc, bất cứ ai nói gì với tôi, làm gì với tôi, tôi đều không quan tâm!”.

Nói xong, Lâm Chính dùng châm độc đâm vào người Lâm Cốc.

“Không!”.

Lâm Phi Anh gào lên thảm thiết.

“Lâm chưởng sự!”.

Người nhà họ Lâm cũng đua nhau gào lên.

Ai nấy kinh hãi.

Trên đỉnh núi Yên Long rộ lên xôn xao.

Không ai dám tin Lâm Chính lại dám giết người ngay trước mặt Khổng Kỳ Thánh…

Lương Huyền Mi, Hạ Quốc Hải, Hạ Thu Ân, Phương Hồng và nhiều người khác trợn tròn mắt.

Băng Thượng Quân như bị sét đánh, vô cùng chấn động.

“Cậu Lâm đúng là không chịu ràng buộc, tự đi con đường của riêng mình”, Chiêm Nhất Đao không hề sợ hãi, vuốt râu cười nói.

Lâm Cốc bị trúng châm độc lập tức co giật, đôi mắt trở nên ảm đạm, miệng tràn máu màu đỏ sẫm.

“Ông có biết đây là độc gì không?”.

Lâm Chính đi đến gần, cất tiếng hỏi.

“Là… độc… gì?”, giọng nói Lâm Cốc run rẩy, yếu ớt hỏi.

“Hào Độc!”.

“Hào? Độc…”, Lâm Cốc mở to mắt, hai tay đưa tới người Lâm Chính, muốn níu lấy anh, nhưng không còn nhiều sức lực.

“Không… Không thể nào… Hào Độc… là loại độc bí mật… của nhà họ Lâm… Trừ gia chủ và vài thành viên cốt cán ra… không ai biết được độc đó… Ngay cả tôi cũng không biết… Sao cậu lại biết cách sử dụng Hào Độc? Không… Không thể nào”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play