“Cái gì? Ông cụ Hạ Quốc Hải đích thân đến đây luôn sao? Ông ấy đến đây làm gì?”.

“Nghe nói ông ấy không ưa gì nhà họ Lâm, từ một năm trước sau khi dừng tất cả hợp tác với nhà họ Lâm, hình như nhà họ Hạ đã vạch rõ giới hạn với nhà họ Lâm”.

“Tôi nghe người ta nói, hình như sau lưng nhà họ Hạ có bóng dáng của Dương Hoa”.

“Nhìn kìa! Đó là Phương Hồng! Ông ta cũng đến đây rồi…”.

“Người đã về hưu đó sao? Dù không còn thực quyền, nhưng học trò của ông ta vẫn trải rộng khắp Yên Kinh!”.

“Ông ta đến cũng không có gì lạ, Phương Thị Dân con trai ông ta là cấp dưới của thần y Lâm, ông ta có thể bỏ lỡ trận quyết đấu này được sao?”

“Đúng vậy”.

Mọi người kinh ngạc không thôi, xì xầm bàn tán.

Trừ nhà họ Hạ và Phương Hồng ra, nhà họ Lương ở Yên Kinh, thế gia Tư Mã, nhà họ Long và các danh môn vọng tộc khác cũng đến.

Hơn nữa, các võ quán lớn ở Yên Kinh cũng có phái người đến xem chiến, đại diện trong số đó là Thượng Võ Quán của nhà họ Hoắc nổi tiếng ở Yên Kinh.

“Thật náo nhiệt!”.

Xe của Hiệp hội Võ thuật dừng ở trên đỉnh núi, Giang Nam Tùng hội trưởng mới của hiệp hội xuống xe, nhìn đám người xung quanh, không nhịn được nhếch khóe miệng.

“Hội trưởng, tôi đề nghị ông nên ngăn cản trận quyết đấu này kịp thời thì tốt hơn. Thần y Lâm là thanh niên thiên tài hiếm có trong nước, trận đấu này cậu ấy chắc chắn sẽ thua. Nếu để cậu ấy chết trong trận đấu này thì sẽ là một tổn thất lớn cho giới võ thuật trong nước. Ông cũng biết đấy, bây giờ đám người ngoại quốc xung quanh lại bắt đầu ngứa tay ngứa chân, nếu chúng ta có thiếu niên anh hùng như thần y Lâm trợ giúp, đối phó với đám người đó sẽ dễ dàng hơn”, Ngô Khai Sầu nay đã bị giáng chức làm phó hội trưởng không khỏi đè thấp giọng nói.

“Ngô Khai Sầu, chú ý lời nói cử chỉ của ông!”.

Giang Nam Tùng đột nhiên quay đầu, nghiêm túc nhìn ông ta.

Ngô Khai Sầu sửng sốt.

Giang Nam Tùng lại nói: “Bây giờ ông đang ở thời kỳ khảo sát, ông quên mất sai lầm mình phạm phải rồi sao?”.

Ngô Khai Sầu tái mặt, không nói gì nữa.

Giang Nam Tùng không biểu lộ cảm xúc: “Đám hề ngoại quốc đó căn bản không cần phải lo nghĩ. Chúng ta đường đường là một nước lớn, nhân tài tề tựu, còn lo không chọn được người giải quyết đám hề đó sao? Huống hồ, thần y Lâm chỉ giỏi y, dù có là y võ cũng không phải võ giả thuần túy. Nếu để đám hề đó biết, bọn họ sẽ chỉ chê cười nước chúng ta không có người!”.

Ngô Khai Sầu há miệng, không còn lời nào để nói.

Một vài người nhận ra Giang Nam Tùng, tiến tới chắp tay chào.

“Ôi, hội trưởng Giang, chào ông!”.

“Trận quyết đấu hôm nay dẫn ông tới đây đấy sao?”.

“Đã lâu không gặp, rất vui được gặp ông”.

Lúc này, một số người thân phận đặc biệt cũng tiến tới.

“Hội trưởng Giang!”, một trong số họ chắp tay cười nói.

Bọn họ nghiêng đầu, ai cũng sững sờ, vội nghiêm túc hẳn lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play