Lâm Chính nheo mắt: “Ông đang…uy hiếp tôi đấy à…”

Yên Kinh đúng là yên Kinh. Có thể có một chỗ đứng ở đây thì đều là những nhân vật tai to mặt lớn và giỏi giang cả.

Mặc dù thực lực của Lâm Chính mạnh nhưng ông Mãn cũng không phải là người kém cỏi. Ông ta cũng đã gặp rất nhiều thần y có y thuật kinh thiên động địa, cũng gặp không ít nhân vật tai to mặt lớn vô cùng đáng sợ. Vậy nên một thần y Lâm của Giang Thành cũng chưa là gì đối với ông ta.

“Uy hiếp sao? Thần y Lâm, nếu mà cậu nghĩ vậy thì cũng được. Đó không phải điều tôi quan tâm, giờ tôi muốn biết cậu có làm theo những gì tôi vừa nói hay không. Thần y Lâm, tôi thấy cậu còn trẻ mà đã có được thành tựu như vậy thì quả không phải dạng vừa. Chẳng qua là bảo cậu cúi đầu thôi, cũng chẳng tổn thất gì, nếu là người khác thì hôm nay không phế cũng tàn rồi đấy”, ông Mãn nói bằng vẻ vô cảm.

“Nếu đã nói vậy thì ông cứ ra tay đi”, Lâm Chính cũng không nhiều lời.

“Thần y Lâm, cậu thật sự muốn vậy sao?”

“Tôi nói thật vậy. Ông cứ để tôi rời đi thì cũng là điều không thể. Người này dám đánh em gái tôi, hôm nay tôi nhất định phải phế anh ta. Giờ anh ta gọi ông ra đây thì tôi cũng không lãng phí thời gian làm gì nữa. Nếu như ông muốn đứng ra vì anh ta thì hôm nay tôi sẽ xử lý cả ông luôn vậy”, Lâm Chính châm một điếu thuốc, ánh mắt hừng hực sát ý.

Dứt lời, ông Mã cười ha ha.

“Ha ha, thú vị. Lâu lắm rồi tôi chưa thấy ai như cậu. Thần y Lâm, cậu quả nhiên thú vị. Tôi biết, cậu là một y võ có tiếng, nghe nói thực lực cũng lợi hại lắm, những kẻ có võ thông thường cũng không phải là đối thủ của cậu. Thế nhưng hôm nay…chắc cậu sẽ bị đánh bại thôi.

Nói tới đây, ông Mãn bèn phất tay. Đám người đằng sau ông ta lao lên, một người đàn ông mặt trang phục đời Đường mặt đầy nếp nhăn chắp tay sau lưng bước tới.

“Đây là…Diệp Thanh? Diệp tông sư sao?”, Băng Thượng Quân nín thở, trố tròn mắt và kêu lên.

“Ồ? Vẫn còn thanh niên nhận ra tôi cơ à? Không tệ, không tệ”.

Người đàn ông nhìn Băng Thượng Quân, đôi mắt đục ngàu bỗng sáng lên nhiều: “Một hạt giống tốt. Một hạt giống tốt. Xem ra thế hệ các cậu sẽ giỏi hơn thế hệ chúng tôi nhiều. Có điều hiện tại thì các cậu vẫn chưa phải là đối thủ của tôi”.

“Diệp Thanh Diệp tông sư à? Là ai vậy?”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu. Anh không có hứng thú nên hỏi đại.

“Diệp Thanh Diệp tông sư là một tông sư nổi tiếng hơn 30 năm nay. Nếu phân theo cấp tông sư thì có lẽ ông ấy thuộc loại tuyệt đỉnh tông sư. Võ công của ông ấy đã đạt tới cảnh giới đỉnh phong. Thực lực vô cùng phi phàm. Tôi nhìn thấy mà gọi một tiếng tiền bối thì cũng không có gì là quá đáng. Chỉ có điều nhiều năm rồi ông ấy không xuất hiện. Không ngờ hôm nay lại gặp được ở đây”, Băng Thượng Quân bừng tỉnh, vội lên tiếng.

“Ồ, chẳng trách ông Mãn lại ngông đến vậy. Hóa ra là có người như vậy bên cạnh”, Lâm Chính gật đầu.

“Thầy không cần lo lắng. Mặc dù Diệp tông sư có thực lực mạnh nhưng tôi cầm cự thì cũng không phải là điều không thể”, Băng Thượng Quân nghiêm túc nói.

“Không cần. Tôi sẽ xử lý”.

Lâm Chính điềm đạm nói.

Ông Mãn chỉ mỉm cười: “Thần y Lâm, xem ra thuộc hạ của cậu cũng biết được ít nhiều đấy nhỉ. Không biết cậu có biết về danh tiếng của Diệp Thanh tông sư hay không. Tôi khuyên cậu đừng ra tay, nếu không để tông sư tức lên thì không một ai ở Yên Kinh này có thể cứu được cậu đâu”.

“Tông sư à? Tôi muốn trải nghiệm xem thế nào”, Lâm Chính hờ hững đáp lại. Sau đó quay qua gật đầu với Chiêm Nhất Đao.

Chiêm Nhất Đao hiểu ý, lập tức bước lên. Cho tới lúc này, Diệp tông sư mới để ý tới người đàn ông không mấy nổi bật này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play