“Em không cần nói nhiều nữa. Chuyện của anh, em không cần phải lo”, Lâm Chính nghiêm túc nói.

“Anh…anh”

Lương Huyền Mi cố gắng giãy giụa nhưng vô ích. Cuối cùng, cô ta bặm môi hét lớn: “Anh, em sẽ về với anh nhưng anh bỏ tay ra trước đã, để em nói chuyện một lúc với Trình Khố, nếu không cứ vậy rời đi thì cũng bất lịch sự”.

“Hả?”

Lâm Chính dừng bước, nhìn chăm chăm Trình Khố đang đứng ở phía xa và nói: “Trình Khố không phải kẻ tốt đẹp gì. Tốt nhất em tránh xa người đó ra”.

“Em biết rồi, nhưng …anh…trước mắt thì mọi người vẫn là bạn mà, ít nhiều cũng phải giữ quan hệ…nếu không thì mất mặt người ta quá. Sức mạnh đứng sau Trình Khố…cũng không phải dạng tầm thường. Nếu như đắc tội, dù anh không sợ thì nhà họ Lương bọn em cũng bị ảnh hưởng”, Lương Huyền Mi chau mày.

Lâm Chính nhìn cô gái rồi lắc đầu: “Thôi bỏ đi, nếu em đã nói vậy thì em đi đi. Anh qua bên đó đợi em, chào xong thì chúng ta về”.

“Ok”, Lương Huyền Mi gật đầu rồi chạy về hướng Tình Khố.

Hai người họ bắt đầu nói chuyện. Bởi vì đứng ở xa và Lâm Chính cũng không định nghe ngóng nên anh mặc kệ.

Một luc sau…Đột nhiên…Bốp! Một tiếng tát vang lên bên ngoài biệt thự.

Lâm Chính, Chiêm Nhất Đao và Băng Thượng Quân quay qua nhìn. Họ thấy Lương Huyền Mi đang ôm mặt. Cô ta đã ngã ra đất. Trình Khố đứng đó nhìn cô ta với vẻ mặt dữ tợn: “Con điên này, mẹ kiếp mày mặt dày thế à. Mày coi ông là gì vậy?”

Nói xong, anh ta đạp chân vào bụng Lương Huyền Mi.

Lương Huyền Mi đau tới mức co cụm. Lâm Chính mặt tối sầm.

Lương Huyền Mi biết cổ võ, thậm chí còn mạnh hơn cả Trình Khố. Vì cô ta là người của đảo Vong Ưu nên đương nhiên có thiên phú dị bẩm. Cộng thêm việc sử dụng thuốc của Lâm Chính thì thực lực của cô đã đạt tới độ siêu việt, trong đám thanh niên ở Yên Kinh này thì cô ta cũng là người có tiếng.

Vậy mà cô ta không dám phản kháng. Bởi vì Trình Khố chính là con nuôi của người đang ngồi bên trong kia. Nếu ra tay với Trình Khố ở đây thì e rằng nhà họ Lương ngày mai sẽ không còn nhìn thấy mặt trời nữa. Vì vậy cô ta đành phải nhẫn nhịn.

“Con đĩ này, dám không nghe lời ông à”, Trình Khố đang định ra tay tiếp với Lương Huyền Mi thì một bàn tay đã tát thẳng vào mặt anh ta.

Bốp! Anh ta xoay mấy vòng, ngã phịch ra đất, đầu óc choáng váng, miệng rớm máu tươi, vài cái răng bị gãy.

“Hả?”, Lương Huyên Mi sợ tới mức tái mặt. Cô ta cố gắng nhịn đau, kêu lên: “Anh, anh làm gì vậy?”

“Anh ta làm cái gì vậy?”, Lâm Chính bước tới trước mặt Trình Khố bằng vẻ vô cảm.

“Điều này…”, Lương Huyền Mi á khẩu, không biết phải nói với Lâm Chính thế nào.

Trình Khố ôm mặt, hét lên một cách khó khăn: “Thần y Lâm! Anh…thật to gan…dám đánh tôi à? Anh có biết đây là đâu không? Anh có tin là bố tôi mà xuất hiện thì sẽ xử anh không?”

“Vậy thì tôi sợ thật đấy. Giờ anh bảo bố nuôi của anh ra đây đi. Tôi muốn xem xem ông ta là thần thánh phương nào”, Lâm Chính hờ hững đáp lại.

“Được, là anh nói đấy nhé. Giờ tôi vào trong gọi bố tôi”, Trình Khố tức giận, hằm hằm bò dậy và quay về biệt thự.

“Đừng”, Lương Huyền Mi giữ anh ta lại: “Anh Trình, chuyện này chúng ta thương lượng thêm được không?”

“Cút ra”, Trình Khổ hất tay ra, lao vào trong biệt thự.

“Anh Trình! Anh Trình!”, Lương Huyền Mi gọi với theo…Nhưng vô ích…Trình Khố đã biến mất ở một góc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play