Trác Thần Võ không biết ông lão xấu xí đứng trước mặt là người thế nào.

Dùng thủ đao trước mặt ông lão chẳng phải là múa rìu qua mắt thợ sao?

Chỉ thấy bàn tay đang công kích của ông lão bỗng biến thành thủ đao, đâm thẳng vào thủ đao của Trác Thần Võ.

Dám đối đầu với tôi hả?

Vậy tôi sẽ nghiền nát cậu!

Trác Thần Võ vô cùng tức giận, dồn hết sức lực lên thủ đao.

Trong nháy mắt, thủ đao của Trác Thần Võ được bao phủ bởi một tầng khí trắng nhàn nhạt, trông vô cùng thần bí.

Còn tay của Chiêm Nhất Đao không có gì khác biệt, cũng không có chút sát thương nào.

Kết quả của trận đấu này đã được định…

Nhưng một giây tiếp theo.

Rắc!

Một âm thanh kỳ lạ phát ra.

Sau đó, vài ngón tay đẫm máu bay lên không trung.

“A!”

Trác Thần Võ kêu la thảm thiết.

Nhìn lại, mười ngón tay của hắn đã bị chặt đứt.

Băng Thượng Quân sững sờ.

Trác Thần Võ không phải đối thủ của ông lão này, mười ngón tay bị chặt đứt?

“Ông lão này… rốt cuộc là ai?”, Băng Thượng Quân đờ đẫn lẩm bẩm.

Chiêm Nhất Đao bắt lấy cổ Trác Thần Võ, bàn tay mảnh khảnh nâng người đàn ông cao lớn mét tám lên cao, quay đầu nói: “Cậu Lâm! Người này nên xử lý thế nào? Có cần giết luôn bây giờ không? Để tránh những rắc rối về sau?”

Lúc này, Trác Thần Võ không còn sự kiêu ngạo của thiên kiêu thứ năm nữa, mà cả người run rẩy, hai mắt trợn tròn nhìn Lâm Chính.

“Các người… tốt nhất đừng giết tôi… Nếu không… các người sẽ gặp vô số phiền phức! Tôi thề đấy!”, Trác Thần Võ cố giữ bình tĩnh, hét toáng lên.

Nhưng lời này của hắn chẳng có tác dụng gì.

“Nếu chúng tôi sợ cậu thì còn dám đụng vào cậu sao? Hôm nay cứ đợi chết đi! Cho dù không chết thì hôm nay cậu cũng tàn phế!” Chiêm Nhất Đao hừ một tiếng.

“A? Đừng… đừng mà! Tôi không thể tàn phế được! Không thể!”, Trác Thần Võ kêu gào thảm thiết, ánh mắt vô cùng sợ hãi.

Đối với thiên tài vô song như hắn, bị đánh phế còn khó chịu hơn cả cái chết.

Hắn thà tự sát còn hơn trở thành kẻ vô dụng.

Cho nên giờ phút này, hắn không còn chút kiêu ngạo hay kiên cường nào nữa, hắn chỉ muốn giữ lại võ học của mình, bình yên rời khỏi nơi này.

Bây giờ Trác Thần Võ vô cùng hối hận.

“Thần y Lâm, cầu xin anh… tha cho tôi một mạng đi. Tôi… tôi không dám nữa! Sau này gặp anh tôi sẽ tránh xa! Sau này không bất kính với anh nữa, chắc chắn không gây chuyện với anh nữa…” Trác Thần Võ run rẩy cầu xin.

Lâm Chính nhìn Trác Thần Võ, rồi hỏi Chiêm Nhất Đao: “Ông quen sư phụ anh ta à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play