“Đương nhiên, mặc dù nhà họ Lâm rất ít thể hiện thực lực của họ về phương diện y võ nhưng ai cũng biết y thuật của họ thâm sâu khó lường, huyền diệu tinh tuyệt. Người nhà họ Lâm phần lớn đầu là y võ cả”.

“Vậy cậu có biết nhà họ Lâm có không ít đại y với y thuật cao siêu không?”

“Có nghe nói… sao thế?”

“Lâm Cốc chính là một trong những đại y đó”.

“Có thể làm được chưởng sự thì đương nhiên là phải giỏi về lĩnh vực nào đó”, Lâm Chính gật đầu.

“Thực ra nếu chỉ giỏi y thuật thì cũng không có gì…nhưng vấn đề là…Lâm Cốc từng cứu một nhân vật có tiếng tăm”, Trịnh Nam Thiên nói giọng khàn khàn: “Nếu cậu mà giết chết Lâm Cốc thì chắc chắn là đắc tội với nhân vật đó. Và một khi người đó ra mặt thì e rằng ngay cả tôi cũng không thể giúp cậu sống sót rời khỏi Yên Kinh được”.

Dứt lời, Lâm Chính chau mày. Chiêm Nhất Đao hừ giọng: ‘Khẩu khí lớn gớm, tôi không tin có ai làm gì được cậu Lâm. Cậu Lâm yên tâm, dù có là thần tiên tới đây thì Nhất Đao cũng sẽ bảo vệ cậu”.

“Người này là…?”

“Chiêm Nhất Đao, cũng là một thuật gia võ đạo, giỏi dùng đao”, Lâm Chính giới thiệu.

Trịnh Nam Thiên nhìn ông ta một lượt mới phát hiện người này còn đang chống gậy. Cơ thể thì gầy gò, mà tuổi thì đã cao. Một ông già sắp chết thế này mà có thể dùng đao sao. Sợ rằng chém nhầm lại chém trúng người mình cũng nên.

“Nhóc! Bất luận thế nào thì cậu cũng phải hủy cuộc chiến ngày mai”, Trịnh Nam Thiên kiên quyết.

“Tôi đã nhận lời rồi, sao có thể hủy được. Huống hồ nhà họ Lâm đã gửi đơn lên cho hội trưởng Hiệp hội võ thuật rồi. Thông tin cũng đã được truyền đi, giờ mà hủy thì khác gì là mất hết thể diện”, Lâm Chính hỏi ngược lại

“Mạng người quan trọng hay là thể diện đây? Về bên Hiệp hội võ thuật thì cậu không cần phải lo. Tôi cũng có qua lại với hội trưởng mới. Tôi sẽ nói chuyện với ông ta để ông ta hủy cuộc đấu. Cậu biết chưa?”

Nói xong, Trịnh Nam Thiên lập tức lấy điện thoại ra và chuẩn bị gọi. Lâm Chính ngăn lại: “Trịnh Đại thống lĩnh, tôi thấy không cần đâu”.

“Cậu thật là….cái tính của cậu nên sửa đi? Làm gì cũng cứng đầu. Mạng người có một thôi”, Trịnh Nam Thiên cuống cả lên, vội khuyên can.

Ông ta đã nói rõ được mất rồi mà Lâm Chính vẫn kiên quyết. Rõ ràng là chán sống mà. Thắng cũng chết, thua cũng chết thì còn đánh làm gì?

Lâm Chính chỉ lắc đầu. Anh không giải thích. Có những cuộc chiến không tham gia không được.

Lâm Chính mà không chiến thì nhà họ Lâm sẽ càng tác oai tác quái. Huống hồ lần này anh tới báo thù, sao có thể tỏ ra sợ hãi được.

“Cậu…thật sự khiến tôi tức chết đi được”, Trịnh Nam Thiên phát run, chỉ tay về phía anh, sau đó hằm hằm rời khỏi khách sạn.

“Đại thống lĩnh đi từ từ nhé”, Lâm Chính gọi theo.

Cánh cửa từ từ đóng lại. Chiêm Nhất Đao liếc nhìn Trịnh Nam Thiên rời đi. Ông ta không nói gì.

“Ông ấy tốt tính, chỉ có điều cẩn thận quá, cũng không trách ông ấy được. Bị chịu thiệt nhiều quá mà”, Lâm Chính mỉm cười, lầm bầm như tự nói với chính mình và tự rót cho mình một ly nước.

Thế nhưng khi nước còn chưa được rót đầy thì anh đột nhiên chau mày nhìn về một góc tường.

Một bóng hình xuất hiện ở đó khi nào. Không phải ai khác mà chính là Trác Thần Võ – Thiên kiêu thứ năm.

“Sao anh lại tới đây rồi?”, Lâm Chính ngồi xuống, điềm đạm uống trà.

“Nhìn bộ dạng của anh không giống như sẽ chữa trị cho ông cụ nhà họ Phúc nhỉ. Nếu không thì anh đã không tham gia cuộc chiến sinh tử với Lâm Cốc. Sao thế? Tên họ Lâm kia, anh không định sống nữa à?”, Trác Thần Võ nói bằng vẻ vô cảm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play