Thế nhưng bên cạnh lại có một người không cho cô ta được như ý nguyện.

Chỉ thấy Trác Thần Võ lại tiến đến trước một bước, hung hăng kéo Phúc Hà Huyền lên, lạnh lùng quát: “Cô làm gì thế? Chẳng phải tôi đã nói cô không được phép quỳ xuống trước mặt người khác rồi sao?”

“Trác Thần Võ, chuyện của tôi không liên quan đến anh”, Phúc Hà Huyền tức giận nói.

“Cô là người phụ nữ của tôi, từng lời nói hành động của cô đều có liên quan đến tôi, cô quỳ như thế, mặt mũi của tôi ném đi đâu đây?”

“Tôi thành người phụ nữ của anh từ bao giờ thế?”

“Bắt đầu từ lúc này!”

“Anh…”, Phúc Hà Huyền tức đến nỗi không nói nên lời nhưng cô ta không thể làm gì Trác Thần Võ được.

Trác Thần Võ chỉ vào Lâm Chính lạnh lùng nói: “Nghe này, thần y Lâm, tôi mặc kệ anh là ai, tôi mặc kệ anh có tài thế nào. Bây giờ tôi muốn anh bước ra khỏi đây đi chữa bệnh cho ông cụ Phúc ngay. Nếu không, tôi sẽ khiến anh hối hận vì đã đến thế giới này”.

“Anh đang uy hiếp tôi à?”, Lâm Chính hỏi.

“Cho dù anh nghĩ thế nào cũng được, tôi chỉ cho anh một ngày, trưa ngày mai, nếu tôi không nhận được tin tức ông cụ Phúc đã tỉnh thì anh không những sẽ xong đời mà tôi còn đến Giang Thành bắt người của anh và anh chôn cùng với ông cụ Phúc đấy”.

Nói xong, Trác Thần Võ kéo Phúc Hà Huyền sải bước đi ra khỏi khách sạn.

“Buông tôi ra! Trác Thần Võ! Mau buông tôi ra”.

Phúc Hà Huyền gào lên.

Thế nhưng không có tác dụng.

Người nhà họ Phúc nhìn nhau, cuối cùng đều ra khỏi khách sạn.

“Khốn kiếp! Đúng là khốn kiếp!”

Chiêm Nhất Đạo ở bên cạnh kiềm chế cảm xúc một lúc lâu, đợi đám người đó đi hết cuối cùng mới nổi giận đứng dậy, chỉ ước gì bây giờ có thể ra ngoài đánh nhau.

“Cậu Lâm, sao cậu không cho phép tôi ra tay? Tên nhóc miệng còn hôi sữa họ Trác kia đúng là ngông cuồng quá mức. Tôi sống đến tuổi này cũng chưa từng thấy người nào kiêu ngạo như vậy. Cậu nên để tôi xé xác hắn thành trăm mảnh, nói cho chúng biết nếu đắc tội với cậu thì sẽ ra sao”, Chiêm Nhất Đao tức giận nói.

“Nếu bây giờ ông ra tay, chúng ta sẽ trúng kế của nhà họ Lâm, hiện giờ nhà họ Lâm đang mong tôi xảy ra xung đột với Trác Thần Võ, chúng ngồi không đắc lợi, diệt gọn chúng ta”, Lâm Chính nói.

“Nhưng chủ tịch Lâm, cho dù bây giờ cậu không ra tay, Trác Thần Võ cũng chưa chắc sẽ buông tha cho chúng ta. Chẳng phải hắn đã nói rồi đó sao? Trước trưa mai, trừ khi cậu cứu được người nhà họ Phúc kia, nếu không hắn vẫn sẽ ra tay đánh cậu”, Chiêm Nhất Đao nôn nóng hỏi: “Chủ tịch Lâm, chẳng lẽ cậu định cứu?”

“Không”, Lâm Chính lắc đầu: “Ông Phúc đã qua thời gian chữa trị tốt nhất rồi, lại kéo dài quá lâu, bây giờ tới cứu ông ta, trừ khi có thể có các dược liệu cực kỳ quý hiếm cần thiết, nếu không hoàn toàn không cứu được ông ta, còn để họ đến bệnh viện tìm dược liệu cũng không kịp nữa, thế nên mới nói lần này thật sự không cứu được ông cụ Phúc rồi”.

“Vậy… cậu Lâm định ngày mai đánh một trận với Trác Thần Võ sao?”

“Tôi không quan tâm Trác Thần Võ, mục đích chính tôi đến đây là nhà họ Lâm”.

“Nhưng hiện giờ nhà họ Lâm lại kéo rắc rối mang tên Trác Thần Võ này lên đầu chúng ta, nếu đánh nhau với Trác Thần Võ, chúng ta chắc chắn sẽ tiêu hao nhiều sức lực, lại thêm đối phó với nhà họ Lâm, chỉ sợ chúng ta sẽ chịu thiệt”.

“Thế nên tôi quyết định tối nay sẽ ra tay với nhà họ Lâm”, Lâm Chính cười nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play