“Mày nói gì? Mày không ký?”, bà cụ Tô tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, tát vào mặt Tô Quảng.

Bốp!

Tiếng động to rõ vang lên.

Tô Quảng không động đậy, cúi thấp đầu giống như đứa trẻ phạm lỗi lầm.

“Ký!”.

Bà cụ Tô nghiêm nghị quát lên.

Tô Quảng run rẩy cả người, đã hơi dao động.

Đúng lúc đó, Trương Thanh Hằng mỉm cười nói: “Thật ra ký hay không ký cũng không khác gì nhau, khoản đầu tư này tôi sẽ đổ hết vào nhà họ Tô. Chúng tôi sẽ bỏ qua người phụ trách công ty, trực tiếp làm việc với dự án. Chúng tôi sẽ soạn hợp đồng, người không nên can thiệp vào việc này thì không thể nhúng tay vào”.

Trong lời nói này chứa ẩn ý sâu xa.

Nghe vậy, Tô Quảng biết mình có kiên trì nữa cũng vô dụng.

Sau tiếng thở dài thườn thượt, Tô Quảng đi tới, ký tên.

Khi ông ta đặt bút xuống, Tập đoàn Thịnh Hoa cũng sống lại.

Tô Nhu và Tô Quảng bị đuổi ra khỏi công ty.

Chủ tịch Lâm lặng lẽ quan sát tất cả.

“Cậu kia, mời cậu lập tức rời khỏi đây!”, Tô Trân chỉ vào mũi Chủ tịch Lâm, lớn tiếng quát.

Mọi người kinh ngạc.

Tô Trân đang trả thù Chủ tịch Lâm, muốn đuổi anh ra khỏi công ty.

“Tô Trân, cô nói gì?”, Mã Hải tức giận không kìm được.

“Anh cũng cút luôn đi!”, Tô Trân chỉ vào mũi Mã Hải, sau đó gào lên.

Tiếng gào phẫn nộ của Tô Trân khiến nhà họ Tô vô cùng hả hê.

Vừa rồi Chủ tịch Lâm này còn kiêu ngạo hống hách, vậy mà bây giờ có thể chỉ tay vào mặt bảo anh ta cút.

Đây là truyền kỳ Giang Thành!

Đây là vị thần mà vô số người phải ngước nhìn ngưỡng mộ đấy!

Vậy mà lại bị bọn họ giẫm đạp như vậy.

Nhà họ Tô đã bao giờ nghĩ mình sẽ có giờ phút như thế này chứ?

“Hừ, nếu không phải vì cậu, thì nhà họ Tô chúng tôi đã nhờ vào phương thuốc mà lên tận mây xanh rồi. Cậu không chỉ hủy hoại tiền đồ của nhà họ Tô tôi, mà còn muốn hủy hoại cả nhà họ Tô. Ha ha, nếu đã vậy thì nhà họ Tô tôi cũng không cần khách sáo với cậu nữa. Chủ tịch Lâm, ra khỏi cánh cửa này thì chúng ta chính là kẻ thù! Cậu mau cút đi cho tôi!”.

Bà cụ Tô cũng đứng ra, nhìn chằm chằm Lâm Chính, cười khẩy nói.

“Các người… khốn nạn! Khốn nạn!”, Mã Hải tức đến nỗi toàn thân run rẩy, chỉ vào đám người nhà họ Tô, nổi giận đùng đùng nói: “Các người cứ chờ đấy, sớm muộn chúng tôi cũng sẽ tính toán rõ ràng món nợ này với các người, sớm muộn thôi!”.

“Được, chúng tôi đang chờ đây”, Tô Bắc khinh bỉ cười đáp.

Có tập đoàn Quốc tế Thượng Vũ chống lưng, bọn họ không cần phải sợ gì nữa rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play