Những lời Lâm Chính nói khiến sắc mặt của rất nhiều người ở đây đều trắng bệch.

Nhất là Tịch Thường, ông ta suýt nữa đứng không vững, lùi về sau hai bước: “Thần y Lâm, cậu… cậu đừng hiểu lầm, tôi không thù không oán với cậu, sao lại hại cậu chứ?”

“Đúng thế thần y Lâm, đây… đây chỉ là việc ngoài ý muốn, không phức tạp như cậu nghĩ”.

“Chắc chắn anh hiểu lầm rồi”.

Những người còn lại cũng đều nói hùa theo.

Họ không dám thừa nhận, nếu không đắc tội với nhà họ Phúc là chuyện nhỏ, đắc tội với thần y Lâm mới là chuyện lớn, đắc tội với người này thì sau này họ sống thế nào được?

Nhưng Lâm Chính đâu có tin?

Lúc này người nhà họ Phúc đều nghĩ chuyện này hơi kỳ lạ.

“Thần y Lâm nói cũng có lý, mặc dù ông nội có bệnh cũ nhưng gần đây vẫn uống thuốc đều đặn, hai ngày trước lúc kiểm tra sức khỏe, bác sĩ nói sức khỏe ông nội không có vấn đề gì, chỉ cần ông chăm sóc bản thân thật tốt thì không thể phát bệnh, ông ấy đột nhiên ngã bệnh dẫn đến cái chết… Thật quá đột ngột”, Phúc Hà Huyền cau mày, lạnh lùng nhìn Tịch Thường: “Ông Tịch, ông chắc chắn là không không nói dối chúng tôi chứ?”

“Đương nhiên, sao tôi lại làm chuyện này? Tôi và ông cụ đã quen biết nhau mười mấy năm, sao có thể bỏ thuốc ông ấy được?”, Tịch Thường vội xua tay.

“Nếu ông nói ông không lừa gạt người nhà họ Phúc, vậy thì ông có thể lấy điện thoại của ông ra đây không?”, Lâm Chính nói.

Vừa nghe thế, suýt nữa Tịch Thường không đứng vững.

“Lấy… lấy điện thoại làm gì?”

“Nếu ông nói ông không làm, tôi nghĩ chắc chắn trong điện thoại ông cũng sẽ không có lịch sử cuộc gọi với người nhà họ Lâm gần đây, đúng không?”, Lâm Chính nói.

Thần kinh Phúc Hội và Phúc Hà Huyền căng chặt.

Phúc Hà Huyền đứng phắt dậy nhìn chằm chằm Tịch Thường: “Ông Tịch, phiền ông đưa điện thoại cho tôi xem”.

“Hà Huyền, chẳng lẽ cô… cô nghi ngờ tôi sao? Tôi và nhà họ Phúc đã quen biết nhau mười mấy năm, sao… sao tôi có thể bắt tay với người khác hãm hại ông cụ Phúc chứ?”, sắc mặt Tịch Thường không được tự nhiên, vẫn còn muốn giải thích.

Nhưng ông ta càng giải thích, người nhà họ Phúc càng cảm thấy ông ta có vấn đề.

“Ông Tịch, nếu ông trong sạch thì cho tôi xem điện thoại của ông, chỉ cần trong đó không có lịch sự cuộc gọi nào của ông và nhà họ Lâm, tôi sẽ tin ông”, Phúc Hà Huyền trầm giọng nói.

“Chuyện… chuyện này… Ồ, tôi quên mang theo điện thoại rồi…”, Tịch Thường cười gượng nói.

Nhưng ông ta vừa dứt lời, chuông điện thoại chói tai bỗng vang lên trong túi ông ta.

Vừa nhìn số hiển thị, là Phúc Hà Huyền gọi vào số ông ta.

Nhà họ Phúc và Tịch Thường cũng quen biết mười mấy năm, rất nhiều người đều có số của ông ta.

Phúc Hà Huyền để điện thoại xuống, lạnh nhạt nhìn Tịch Thường, không cảm xúc nói: “Xem ra ông Tịch dễ quên nhỉ, ngay cả việc mình có đem theo điện thoại không cũng không biết à?”

Tịch Thường hơi do dự bỏ tay vào trong túi nhưng lại chậm chạp không rút tay ra.

“Mau lấy ra đây!”, mắt Phúc Hội đỏ ngầu, tức giận hét lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play