“Chào anh Lâm, tôi là Phúc Hà Huyền, tôi là một cô nhi, không cha không mẹ, ông nội là người duy nhất tôi có thể dựa vào trong nhà họ Phúc, tôi cầu xin anh, xin anh hãy cứu ông ấy. Chỉ cần anh có thể cứu sống ông nội tôi, anh muốn tôi làm trâu làm ngựa, muốn tôi làm gì cũng được, cầu xin anh”.

Nói rồi mái đầu sạch sẽ của Phúc Hà Huyền dập mạnh xuống đất.

Phúc Hà Huyền cực kỳ xinh đẹp, tin chắc rằng bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ không từ chối yêu cầu của người đẹp như vậy.

Thế nhưng Lâm Chính vẫn không nói gì, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Cho đến lúc này, một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên trong phòng.

“Hà Huyền, trước đây cô kiêu ngạo thế nào, bây giờ chẳng qua vì một ông lão sắp chết mà quỳ xuống cúi đầu với người này, không thấy nực cười sao?”

Mọi người đều kinh ngạc.

Mới phát hiện không biết từ lúc nào trong góc phòng lại xuất hiện một người đàn ông mặc đồ đen.

Người đàn ông xuất hiện khiến mọi người đều giật mình.

Chỉ có Lâm Chính và Chiêm Nhất Đao vẫn bình tĩnh như trước.

“Trác Thần Võ?”

Có người ngạc nhiên thốt lên.

“Là cậu Trác?”

“Cậu Trác đến rồi?”

Trong phòng hơi nhốn nháo.

Vị này là một người có danh tiếng.

Lâm Chính nghiêng đầu, cũng nhìn người đàn ông đó: “Trác Thần Võ? Nếu tôi không nhớ nhầm thì hình như anh là người đứng thứ năm trên bảng thiên kiêu nhỉ?”

“Đúng thế, là tôi! Không ngờ thần y Lâm danh tiếng còn biết đến tôi à, thú vị đấy”.

Trác Thần Võ đứng dậy, bước đến, đỡ Phúc Hà Huyền đang quỳ dưới đất lên.

Phúc Hà Huyền vùng vẫy, lại muốn quỳ xuống.

Nhưng sức cô ta sao có thể so được với Trác Thần Võ.

“Anh làm gì đấy?”, Phúc Hà Huyền tức giận hỏi.

“Hà Huyền, có tôi ở đây, cô không cần quỳ”, Trác Thần Võ bình tĩnh nói, rồi liếc nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm, tôi muốn anh lập tức chữa trị cho ông cụ Phúc. Có nghe rõ không?”

Nghe nói thế, mọi người ở đó đều không khỏi kinh ngạc.

Trác Thần Võ đang làm gì thế?

Ra lệnh cho thần y Lâm sao?

Không hề giữ chút mặt mũi nào cho thần y Lâm…

Mọi người đều nhìn sang Lâm Chính.

Thế nhưng lúc này Lâm Chính lại lặng thinh, không đáp lời Trác Thần Võ.

“Thế nào? Lời tôi nói… rất khó hiểu sao? Hay là thần y Lâm không nghe thấy lời tôi nói? Cần tôi lặp lại không?”, Trác Thần Võ không cảm xúc nói.

Lời nói và thái độ tỏ rõ sự kiêu ngạo…

“Không, tôi nghe thấy chứ, tôi nghe thấy hết”.

Lâm Chính đáp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play