Lâm Chính khẽ nhíu mày.

Kỳ Xảo Đồng vội vàng giải thích: “Anh Lâm, tôi xin lỗi, thật ra lúc hẹn anh xong tôi mới nhớ ra đã hẹn với mấy người bạn tổ chức tiệc ở đây, tôi thấy chúng ta cùng nhau ăn cơm cũng được, đồ ăn ở đây rất ngon, chắc chắn anh Lâm sẽ thích, anh thấy… có được không?”

Nói xong cô ấy nhìn chằm chằm vào Lâm Chính, sợ Lâm Chính không vui.

Nhưng Lâm Chính bình tĩnh cười nói: “Không sao, ăn ở đây cũng được”.

“Tốt quá! Anh Lâm, mời đi theo tôi” Kỳ Xảo Đồng vui mừng khôn xiết, nhanh chóng dẫn đường cho Lâm Chính.

“Thưa cô, đây là câu lạc bộ tư nhân, chỉ tiếp đãi hội viên”.

Một người trông như nhân viên bước tới, nói.

“Sao thế? Cô Kỳ chưa từng đến đây sao?” Lâm Chính hỏi.

“Hả? Ha ha ha, đến rồi, chỉ là trí nhớ của cô ấy không tốt, không nhớ mặt tôi thôi”, Kỳ Xảo Đồng cười nói, sau đó lấy từ trong túi xách ra một tấm thẻ đen: “Tôi là hội viên ở đây, cô là người mới phải không? Sao không có ấn tượng gì về tôi?”

Nhân viên kia hơi bất ngờ, nhanh chóng cầm tấm thẻ đen kia kiểm tra một lượt rồi trả lại bằng hai tay, cúi đầu nói: “Thật xin lỗi cô, tại tôi sơ xuất, thật sự xin lỗi! Mời cô vào!”

Kỳ Xảo Đồng đi thẳng đến đại sảnh trang viên.

Lâm Chính đi theo sau.

Sau khi vào đại sảnh, Lâm Chính mới nhận ra có người đang tổ chức tiệc ở đây, toàn bộ đại sảnh đều là nam thanh nữ tú và ông chủ giàu có.

Mọi người tụm lại trò chuyện, tác phong và cử chỉ của mọi người đều vô cùng đoan trang.

Đúng là xã hội thượng lưu thật sự.

“Xảo Đồng! Ở đây! Ở đây!” lúc này, mấy thanh niên nam nữ ngồi ở bàn tròn trong góc đứng dậy gọi Kỳ Xảo Đồng.

Kỳ Xảo Đồng dẫn Lâm Chính đi về phía họ.

“Ồ? Xảo Đồng còn dẫn bạn trai đến nữa à? Đẹp trai quá!” một cô gái tóc ngắn khoanh tay trước ngực, cười nói.

“Hiểu Tuyết! Đừng nói linh tinh, đây là anh Lâm, không phải bạn trai tôi”, mặt Kỳ Xảo Đồng ửng đỏ, lườm cô gái tóc ngắn kia rồi giải thích.

“Hì hì, giải thích chính là che đậy, che đậy chính là bịa chuyện!” cô gái tóc ngắn cười nói.

“Tôi kể cho các cậu nghe, trưa nay Xảo Tâm lại ngã bệnh đột ngột, tôi vội vàng đưa nó đến bệnh viện, không cẩn thận tông vào xe của anh Lâm, không ngờ anh Lâm không trách tôi mà còn cứu Xảo Tâm, vì vậy, anh Lâm là ân nhân cứu mạng của tôi!”, Kỳ Xảo Đồng nói.

“Thật sao?”

Mọi người đều bất ngờ.

“Vậy anh Lâm là bác sĩ sao?” cô gái tóc ngắn tên Hiểu Tuyết nhìn Lâm Chính.

“Đúng vậy!” Lâm Chính mỉm cười: “Mong mọi người chỉ bảo nhiều hơn”.

“Ôi, anh khách khí quá, Từ Việt, cậu có đối thủ rồi kìa!” Hiểu Tuyết cười nói với một người đàn ông cường tráng đeo kính bên cạnh.

Người đàn ông nhìn Lâm Chính với ánh mắt thù địch.

Lâm Chính thấy khó hiểu.

Hình như anh chưa từng gây chuyện với người này mà nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play