Ông ta tin chắc dù một kế hoạch không thành thì vẫn còn một kế hoạch nữa.

Dù không thể giết chết thần y Lâm thì lần này cũng phải khiến thần y Lâm sứt đầu mẻ trán, lo lắng không yên.

Nhưng ngay lúc này…

Điện thoại bỗng rung lên.

Lâm Phi Anh lấy điện thoại ra nhìn số hiển thị trên màn hình, lập tức giơ tay lên.

Lầu các huyên náo trở nên yên tĩnh.

Sau đó Lâm Phi Anh mới nhấn nút nghe máy: “Chuyện xử lý thế nào rồi? Người của Long Giang Phong đã giết được thần y Lâm chưa?”

“Chưa”, đầu bên kia điện thoại là giọng nói lo lắng của người đàn ông.

“Tôi đã lường trước Long Giang Phong cũng không có khả năng giết chết thần y Lâm. Cũng thôi vậy, nếu giết được thì giết, nếu không giết được cũng không cần lo lắng. Điều các chủ quan tâm hiện giờ là thần y Lâm có vì chuyện này mà điều tra đến chỗ hai bố con Long Hâm và Long Giang Phong hay không? Có gây thù với họ không? Nếu Long Giang Phong không giết được thì bố cậu ta – Long Hâm chắc hẳn vẫn có khả năng này. Nếu Long Hâm ra mặt, nhiệm vụ lần này xem như một thành công mĩ mãn”, Lâm Phi Anh nói.

Thế nhưng người đàn ông bên kia lại khóc không ra nước mắt nói: “Các chủ, Long… Long Hâm không gây thù với thần y Lâm, nhiệm… nhiệm vụ thất bại rồi…”

“Cái gì?”

Lâm Phi Anh sửng sốt, vội hỏi: “Tại sao thất bại? Lẽ nào thần y Lâm không phát hiện là do Long Giang Phong phái người đến giết cậu ta à?”

“Phát hiện ra nhưng… vô dụng…”

“Sao lại vô dụng?”, Lâm Phi Anh không hiểu.

Ông ta bỗng nhận ra điều gì, sắc mặt thay đổi, trầm giọng nói: “Bây giờ cậu… đang ở đâu?”

“Giang… Giang Thành…”, người đàn ông đó gần như bật khóc.

“Hả?”

Tất cả người nhà họ Lâm đều ngơ ngác.

Giang Thành?

Đó chẳng phải là địa bàn của thần y Lâm sao?

Sao người nhà họ Lâm này lại chạy đến Giang Thành rồi?

Chỉ có một lý do có thể giải thích chuyện này.

Người đó bị thần y Lâm bắt đi…

“Thần y Lâm… có phải… đang ở bên cạnh cậu không?”, Lâm Phi Anh do dự một lúc, thấp giọng hỏi.

“Thật ra tôi có thể nói chuyện với ông”.

Đầu bên kia vang lên giọng Lâm Chính.

Sắc mặt Lâm Phi Anh thay đổi.

Mọi người đều như nghẹt thở.

“Người nhà họ Lâm, tôi không ngờ các người lại nóng nảy muốn giết tôi như vậy. Xem ra tôi không thể tiếp tục bị động nữa rồi. Người nhà họ Lâm, các người có thể mong đợi điều bất ngờ và cuộc thăm hỏi mà tôi chuẩn bị cho các người”, Lâm Chính lại nói.

Lần này anh tức giận thật rồi.

“Thần y Lâm, tôi nghĩ gia tộc chúng tôi cần phải giải thích với cậu một chút, chuyện không như cậu nghĩ đâu”, Lâm Phi Anh bình tĩnh lại ngay lập tức, nhỏ giọng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play