“Người như vậy chắc chắn là bình thường ngông cuồng quen rồi, lần này nhất định không thể để yên cho anh ta được!”.

“Truyền bá năng lượng tích cực, like!”.

“Nhất định phải cho loại người như anh ta một bài học!”.

Những người dân mạng bình luận.

Lưu Thiên Đường thì hét lên: “Anh hãy xin lỗi mau đi!”.

“Xin lỗi!”.

Nhân viên sau lưng Lưu Thiên Đường hùa theo.

Theo tiếng hô hào của bọn họ, người qua đường ở xung quanh cũng bị bầu không khí đó ảnh hưởng, đồng loạt hô lên.

“Xin lỗi!”.

“Xin lỗi!”.

“Xin lỗi!”.



Tiếng hô như sóng triều, gào thét ập đến.

Lâm Chính trở thành mục tiêu công kích.

Lạc Thiên tái mặt, không ngờ sự việc lại thành ra như vậy.

Phải làm sao đây?

Lạc Thiên không biết làm sao, định kéo Lâm Chính rời đi.

Nhưng người xung quanh đã bao vây kín bọn họ, đâu chịu thả cho bọn họ đi?

“Thế nào? Cô có tuyệt vọng không?”.

Lưu Thiên Đường đi tới gần hơn, đè thấp giọng, mỉm cười nói: “Đây chính là kết cục của việc không nể mặt Lưu Thiên Đường này! Hai người chỉ là người bình thường, không giống như tôi, tôi là người có sức ảnh hưởng lớn. Tôi đại diện cho lưu lượng, tôi có vô số người hâm mộ, tôi nắm trong tay dư luận to lớn! Tôi nói gì thì tất cả mọi người sẽ cho rằng điều đó là chính xác, tôi làm gì mọi người cũng sẽ cảm thấy đó là điều đương nhiên! Bây giờ tôi muốn người này xin lỗi thì anh ta phải xin lỗi, không xin lỗi thì các người không đi được đâu”.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”, Lạc Thiên nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Đơn giản, cô chỉ cần hứa vào đó ăn bữa cơm này với tôi, tôi sẽ để bạn cô rời đi. Cô yên tâm, tôi chỉ cần nói một câu, ở đây không ai có thể làm khó anh ta!”, Lưu Thiên Đường cười nói.

“Anh… nằm mơ! Tôi không ăn cơm với loại người hèn hạ cặn bã như anh đâu!”, Lạc Thiên tức giận nói.

“Được thôi, nếu vậy thì tôi cũng chỉ đành để cô và bạn cô thân bại danh liệt. Ngày mai trang cá nhân của hai người sẽ tràn ngập video hai người vì không vào được Bỉ Dực Lâu mà buông lời nguyền rủa ác độc với Bỉ Dực Lâu. Hai người sẽ bị người người chỉ trích, bị vô số người ném đá, bị vô số người ghét bỏ. Các cửa hàng sẽ không mua đồ của các người bán nữa, nhà hàng không cho phép các người vào ăn, thậm chí các người đi phương tiện giao thông công cộng cũng sẽ bị người khác chỉ trích và chửi mắng. Thế nào? Cô sợ rồi chứ? Đây chính là kết cục của việc đối đầu với Lưu Thiên Đường này!”, Lưu Thiên Đường hạ thấp giọng, cười nói.

Đây là thời đại thông tin.

Người bình thường không biết hiệu ứng của người có ảnh hưởng trên mạng lớn mạnh đến mức nào.

Trong tình huống không có chứng cứ nào, một người ảnh hưởng với số lượng fans đông đảo tạo và lan truyền tin đồn hầu như có thể dồn một người vào chỗ chết.

Lưu Thiên Đường biết rõ đạo lý này, cho nên anh ta đi đâu cũng sẽ dẫn theo đội ngũ chuyên nghiệp.

Lạc Thiên nghe vậy thì toát mồ hôi lạnh, cả người run rẩy.

Cô ấy đâu ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play