“Vậy thì… có vẻ không tốt lắm nhỉ?”.

“Có gì mà không tốt chứ? Cậu Lưu có thể đến chỗ chúng tôi thì là vinh hạnh của tôi, còn cần đặt trước cái gì? Nào Nào, cậu Lưu, mời vào bên trong”.

“Ồ? Trong đó còn chỗ sao?”.

“Yên tâm, chắc chắn là còn!”, quản lý Ngô cười nói, sau đó nghiêng đầu nói với nhân viên: “Mau lên sắp xếp cho cậu Lưu và đội ngũ của cậu ấy một bàn ăn lớn! Phải đảm bảo hôm nay cậu Lưu dùng bữa được hài lòng!”.

“Quản lý Ngô… bây giờ trong nhà hàng đã hết chỗ”.

“Không còn chỗ trống sao? Vậy cậu không biết nhường ra một bàn cho cậu Lưu à? Cậu không biết cậu Lưu là ai sao? Lát nữa chắc chắn cậu ấy sẽ livestream, mang lại không biết bao nhiêu lưu lượng khách cho chúng ta. Đến lúc đó, danh tiếng của Bỉ Dực Lâu chúng ta cũng sẽ vươn ra ngoài Giang Thành, tiến đến toàn quốc! Đây là chuyện mà ông chủ luôn khao khát, bây giờ cơ hội bày ra trước mắt, lẽ nào lại không trân trọng?”.

“Chuyện đó…”.

“Bây giờ xếp hàng tới số nào rồi?”.

“Số 1892”.

“Khách đã vào chỗ ngồi chưa?”.

“Vẫn chưa vào chỗ ngồi ạ”.

“Vậy được, tạm thời hủy số đó đi, để cậu Lưu vào trong đi”, quản lý Ngô cười nói.

“Quản lý Ngô, chuyện… chuyện này hình như không ổn lắm đâu. Nếu khách gây náo loạn, chúng ta phải giải thích thế nào?”, nhân viên phục vụ do dự.

“Sợ cái gì? Cùng lắm bồi thường tiền cho bọn họ là được, so được với cậu Lưu đây sao?”, quản lý Ngô khinh thường nói.

Nhân viên phục vụ chỉ đành làm theo.

Lâm Chính và Lạc Thiên cầm số thứ tự đi thẳng vào trong.

“Chào anh chị, xin hãy cho xem số thứ tự của anh chị”, nhân viên phục vụ ở ngoài cửa mỉm cười nói.

Lạc Thiên vội đưa số thứ tự sang.

Nhân viên phục vụ nhận lấy, cầm số thứ tự thao tác với máy tính trước mặt, chốc lát sau, cô ta nói với vẻ đầy tiếc nuối: “Xin lỗi anh chị, số thứ tự của anh chị đã mất hiệu lực rồi”.

“Cái gì?”, Lạc Thiên sửng sốt.

Lạc Thiên cứ tưởng mình nghe lầm, vội hỏi: “Cô không nhầm lẫn chứ? Số thứ tự của tôi đặt từ một tuần trước, tất cả trình tự đang nằm trong điện thoại của tôi. Cô đối chiếu lại xem, sao lại sai được?”.

“Xin lỗi cô, màn hình hiển thị số của cô đã mất hiệu lực, chúng tôi cũng không còn cách nào khác”, nhân viên phục vụ bất lực nói.

“Đang yên đang lành sao lại mất hiệu lực? Tôi cần một lời giải thích”, Lạc Thiên không cam tâm.

“Trên màn hình hiển thị lý do số bàn của cô mất hiệu lực là vì cô đã bỏ lỡ thời gian vào dùng bữa”, nhân viên phục vụ nói.

“Lỡ thời gian? Không đúng! Số thứ tự của tôi hiển thị là năm giờ rưỡi chiều đến dùng bữa Bây giờ mới năm giờ ba mươi ba, sao lại bỏ lỡ thời gian? Không phải các người có quy tắc trong vòng mười phút trong thời gian quy định đều có hiệu lực sao? Vì sao chỉ mới qua ba phút số thứ tự của tôi đã mất hiệu lực rồi?”, Lạc Thiên tức giận: “Hôm nay các người phải có lời giải thích hợp lý cho tôi! Nếu không, tôi sẽ không bỏ qua đâu!”.

“Tiểu Thiên, hay là thôi đi, chúng ta đổi nơi khác ăn”, Lâm Chính nhíu mày, tuy không biết là chuyện gì, nhưng cũng không muốn dây dưa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play