“Đáng sợ thế thật sao? Vậy phải xem xem nhà hàng này có chỗ nào đặc biệt mới được”, Lâm Chính không khỏi lên tiếng.

“Số tiếp theo là đến chúng ta rồi”, lúc này Lạc Thiên xem đồng hồ, kích động nói.

Lâm Chính khẽ gật đầu, đi theo Lạc Thiên đến gần cửa, đợi gọi số.

Đúng lúc đó, một người đàn ông mặc Âu phục bước nhanh tới.

“Chào anh chị, tôi ra giá ba nghìn, có thể nhường số của hai người cho tôi không?”, người đàn ông hạ giọng nói.

Ba nghìn tệ ở chợ đen có thể nói là giá cao.

Nhưng sao Lạc Thiên có thể nhường con số đó ra vì ba nghìn tệ?

“Xin lỗi, chúng tôi cũng muốn vào trong ăn, anh hỏi thử xem người khác có muốn nhường số hay không nhé”, Lạc Thiên lịch sự từ chối.

Người đàn ông nghe vậy nhíu mày: “Hay là… tôi tăng thêm một nghìn, thành bốn nghìn, nhường số lại cho tôi được không?”.

Người bên cạnh nghe vậy đều sửng sốt.

“Bốn nghìn tệ? Người anh em, anh muốn thì lấy của tôi này!”, người bên cạnh lấy số ra, cười nói: “Tôi chỉ lấy ba nghìn chín trăm tệ, được thì giờ giao dịch luôn”.

“Số của anh phải đợi bao lâu nữa?”, người đàn ông hỏi.

“Có lẽ phải đợi nửa tiếng nữa”.

“Vậy không được, tôi phải vào trong ngay”.

“Phải vào trong ngay? Bây giờ anh có tìm chợ đen cũng không mua được. Trừ khi hai người đẹp trai xinh gái này chịu bán cho anh”.

“Nên tôi mới tìm bọn họ mua!”.

Người đàn ông mặc Âu phục nói: “Nếu cô còn không đồng ý thì tôi ra giá năm nghìn, thế nào?”.

“Tôi nói rồi, tôi không bán. Nếu anh muốn vào ăn thì mua số của người khác đi vậy”, Lạc Thiên hơi không vui.

“Năm nghìn không được thì sáu nghìn, sáu nghìn không được thì bảy nghìn, nếu không được nữa thì cô cho tôi cái giá, cô muốn bao nhiêu mới chịu bán?”, người đàn ông nói.

“Tôi đã nói rõ ràng với anh nhiều lần rồi, tôi không bán, dù anh có ra giá bao nhiêu đi nữa tôi cũng không bán!”, Lạc Thiên mất kiên nhẫn, giọng nói cũng lớn hơn.

Người đàn ông mặc Âu phục biến sắc, quan sát Lạc Thiên một lượt, lạnh lùng nói: “Tôi khách sáo thương lượng với cô là vì tôi tốt tính. Tôi cũng không sợ nói thật cho cô, hôm nay số bàn này cô bán thì bán, không muốn bán cũng phải bán, nếu không, tôi lo bữa cơm này của cô sẽ ăn không được vui đâu!”.

“Anh…”, Lạc Thiên biến sắc, vừa giận vừa sốt ruột chỉ vào người đàn ông đó: “Anh đang đe dọa tôi sao?”.

“Đúng, tôi đang đe dọa cô thì sao? Cô nghĩ số bàn này là tôi mua cho tôi sao? Cô sai rồi! Tôi mua cho sếp tôi, cô có biết sếp của tôi là ai không?”.

“Ai? Tôi cũng muốn xem thử xem!”, Lạc Thiên tức giận nói.

Người đàn ông mặc Âu phục định lên tiếng, bỗng nhiên ở đầu phố vang lên tiếng xôn xao.

Sau đó nhiều người chạy đến đầu phố, người đang chờ ở bên đó cũng đưa mắt nhìn sang.

Một chiếc xe Phantom màu trắng chậm rãi lái đến phía này. . Đam Mỹ Hài

Không ít người trông như nhà nhiếp ảnh chạy đến chỗ chiếc xe, không ngừng chụp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play