“Thưa bố, Chấn Kim là gì ạ?”, Chiêm Hùng cảm thấy không hiểu, vội vàng hỏi.

“Chấn Kim là một loại kim loại quý hiếm. Theo như điều tra thì kim loại này không thuộc trái đất, rất có khả năng là ở hành tinh khác. Chấn Kim cứng vô cùng, không thể nào phá hủy được. Hơn nữa kết cấu đặc biệt của nó khiến nó có thể chống lại cả băng hàn hay lửa đỏ. Nó cũng có thể chém được mọi thứ. Có thể nói là một binh khí vô cùng quý hiếm.

“Lợi hại vậy sao?”, đám đông kêu lên.

“Chắc chắn là Long Giang Phong lợi dụng chức vụ của bố mình ở đại hội để lấy được món đồ này. Loại bảo vật này chỉ có đại hội mới có. Thần y Lâm, hay là thế này, cậu sửa lại con dao này thành châm đi”, Chiêm Nhất Đao mỉm cười.

“Tạo thành châm sao?”

Lâm Chính suy nghĩ rồi gật đầu: “Cũng không tệ, có điều tôi rất tò mò, Long Giang Phong tại sao lại phải làm thế?”.

“Người này đã bị trúng độc của giáo chủ, vậy mà còn cử người đến giết giáo chủ, vậy thì khác gì là tự giết chết chính mình. Lẽ nào hắn đã tìm ra được cách giải độc rồi sao?”, Nguyên Tinh cảm thấy kỳ lạ.

“Có lẽ không thể nào. Long Giang Phong chỉ là một cậu ấm ăn chơi chác táng, nếu không có bố làm lớn thì cậu ta đã chết từ lâu rồi. Một kẻ ngốc ngếch như vậy mà có thể giải được thuốc của thần y Lâm sao? Đúng là điều không thể!”

“Đúng vậy”.

Đám đông không tin. Có điều Lâm Chính cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như vậy.

“Đại hội thần bí, bên trong có rất nhiều điều mà chúng ta không biết. Nếu có thể giải được độc của tôi thì cũng chẳng có gì là lạ. Có điều, Long Giang Phong mới về được có vài ngày đã cử người tới giết tôi thì có phải là vội vàng quá không. Nếu như anh ta đã tìm được cách giải độc thì nên tìm thời gian để nghỉ ngơi tĩnh dưỡng rồi báo thù mới phải chứ. Vội vàng như vậy, không giống như là tìm được thuốc giải mà giống bị người khác chỉ đạo thì đúng hơn”, Lâm Chính nói.

“Bị chỉ đạo sao?”

“Thần y Lâm, ý của cậu là Long Giang Phong cũng bị người khác chỉ đạo cử Trương Sóc tới đây?”

“Rất có khả năng”.

“Ai được chứ?”

“Tôi cũng không biết, nên phải điều tra”.

Lâm Chính nhìn Trương Sóc: “Trương Sóc, anh mang đầu của tôi về cho Long Giang Phong đi”.

“Cái gì”.

Tất cả đều hết hồn…

Đúng là không khiến người ta kinh ngạc thì không thôi mà!

“Thần y Lâm, cậu… cậu có ý gì?”, Chiêm Nhất Đao cũng sửng sốt, vội hỏi.

Lâm Chính cười nói: “Mọi người không cần lo, tôi không định giao đầu mình cho Trương Sóc thật đâu, chỉ là làm đầu giả mà thôi”.

“Giả?”.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

“Thần y Lâm, chuyện này e là không được. Mặc dù Long Giang Phong là kẻ ăn chơi, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, cậu ta nhất định sẽ kiểm tra. Nếu là đầu giả, cậu ta ắt có thể nhìn ra, thuật dịch dung bình thường hoàn toàn vô dụng”, Chiêm Nhất Đao nói.

“Thế nên, đương nhiên tôi sẽ không dùng thuật dịch dung bình thường, mọi người đợi ở đây”.

Lâm Chính đứng dậy, rời khỏi phòng họp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play