“Tiểu Vương, cô ra ngoài trước đi”, nghe thấy giọng nói này, Tô Nhu như sét đánh ngang tai. Cô quay đầu lại nhìn. Người vừa lên tiếng…chính là bà cụ Tô đang ngồi uống trà.
“Bà, không phải bà nói…không xen vào việc của công ty sao ạ?”, Tô Nhu thảng thốt.
“Đây không còn là chuyện của công ty nữa mà là chuyện gia đình, là chuyện quan trọng của cuộc đời cháu! Tô Nhu, cháu nên biết rõ bác Tư của cháu muốn bốn chục triệu tệ là có ý gì. Và bốn chục đó là tiền gì? Bác ấy vì muốn tốt cho cháu đấy”, bà cụ đặt chén trà xuống, điềm đạm nói.
“Chuyện này…”, Tô Nhu đột nhiên á khẩu.
“Bốn chục triệu tệ để lấy Tô Nhu nhà mình, hời quá mà”.
“Đúng vậy, huống hồ chủ tịch Lâm lại là người hào phóng, sao có thể bận tâm tới số tiền đó chứ? Tôi tin là chủ tịch Lâm sẽ đồng ý thôi”.
“Chủ tịch Lâm và sếp Tô đúng là đẹp đôi, trời sinh một cặp. Bọn họ mà kết hợp thì cả thị trường Giang Thành này có ai mà không dám phục chứ?”
“Tôi mà là chủ tịch Lâm thì tôi sẽ đồng ý ngay”.
Mọi người xì xầm bàn tán, ai cũng tỏ ra ngưỡng mộ chủ tịch Lâm và Tô Nhu. Tô Nhu vốn muốn từ chối nhưng nghĩ tới nhà họ Khai, họ Việt ở Quảng Liễu đang uy hiếp mình thì cô cảm thấy do dự. Thế là cô im lặng.
Mã Hải không lên tiếng nữa. Vì nếu là sính lễ thì đó là chuyện giữa chủ tịch Lâm và Tô Nhu, ông ta không thể xen vào. Rất nhiều người âm thầm liếc nhìn chủ tịch Lâm, xem ý tứ của anh thế nào.
Đúng lúc này chủ tịch Lâm khẽ ngẩng đầu hỏi: “Chỉ bốn chục triệu liệu có đủ không?”
Đám đông sững sờ. Đến cả Tô Nhu cũng không dám tin. Bốn chục triệu có đủ không sao? Lẽ nào chủ tịch Lâm…chê ít?
“Chắc…chắc là đủ rồi”, Tô Bắc kịp thời phản ứng, lắp bắp trả lời.
Thế nhưng ông ta vừa dứt lời thì Tô Trân ở bên cạnh đã cắt ngang.
“Đủ cái đầu ấy? Anh tưởng chủ tịch Lâm là người ki bo như thế sao?”, Tô Trân trừng mắt, vội vàng cười với chủ tịch Lâm: “Chủ tịch Lâm, thực ra chúng tôi không cần sính lễ gì nhiều, tất cả đều là hình thức thôi. Nhưng lần này thì khác, chủ tịch Lâm là hi vọng của tương lai Giang Thành, là doanh nhân ưu tú, đám cưới của người tầm cỡ cũng phải khác biệt. Nếu chỉ có bốn chục triệu tệ sính lễ, chuyện này mà truyền ra ngoài, nhà chúng tôi thì không sao còn chủ tịch Lâm sẽ mất mặt mất”.
Dứt lời, những người khác không khỏi nín thở. Bốn chục triệu tệ mà coi ít, Tô Trân đúng là ngông hết sức.
“Vậy theo ý của cô thì cần phải thêm bao nhiêu?”
Tô Trân do dự, sau đó nở nụ cười: “Một chiếc Rolls – Royce chắc cũng nên có nhỉ. Ngoài ra thì một chiếc du thuyền, mười căn nhà mặt tiền, trang sức vàng bạc cũng chắc chắn phải có nữa…”
Tô Trân giống như đã nghĩ xong từ lâu bèn nói ra một loạt. Ánh mắt thì long lên sòng sọc. Tính sơ sơ ra từng đó đồ đã cả trăm triệu tệ rồi.
Tất cả mọi người đều há mồm trợn mắt. Đây khác gì cưỡi lên đầu lên cổ người ta chứ. Chắc chắn rồi.
Tô Trân nói xong, đám đông như muốn phát điên.
Sau đó Tô Trân thận trọng nhìn chủ tịch Lâm: “Như vậy có được không chủ tịch Lâm?”
Mã Hải không nhịn được nữa, đang định lên tiếng thì Lâm Chính đã cướp lời.
“Còn gì nữa không?” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
A Chức2.
Anh Ta Vẫn Bại Hoại Như Vậy3.
Cảnh Đẹp Vắng Người Hoá Hư Vô4.
Em Quyến Rũ Hơn Họ=====================================
Nhà họ Tô nín thở. Hào phòng!Quá hào phóng!
“Hết rồi, hết rồi, vậy là đủ rồi”, Tô Trân mừng lắm, cơ thể run lên vì kích động và vội vàng xua tay. Thế nhưng lúc này bà cụ Tô đột nhiên lên tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT