Long Hâm nghe vậy, ngạc nhiên không thôi.

“Thiên phó chưởng môn! Lời ông nói là ý gì? Ông đích thân đến Giang Thành, chiêu mộ thần y Lâm vào Tử Huyền Thiên?”, Long Hâm tiến tới hỏi.

Thiên Diệp bấy giờ mới phản ứng lại, quái lạ nhìn Long Hâm: “Ồ? Ông Long Hâm? Sao ông lại chạy đến đây?”.

“Tôi… không có gì…”, Long Hâm nhíu mày, không trả lời vấn đề này.

Thiên Diệp cũng không tức giận, tiếp tục nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm, tóm lại chưởng môn dặn dò, lúc nào cậu muốn vào Tử Huyền Thiên thì cứ điện thoại cho tôi là được, cánh cửa của Tử Huyền Thiên luôn rộng mở với cậu!”.

“Được, cảm ơn ông”, Lâm Chính gật đầu.

Long Hâm nhíu mày: “Thần y Lâm, cậu cũng kiêu ngạo thật đấy. Thiên phó chưởng môn của Tử Huyền Thiên đích thân đến mời cậu gia nhập Tử Huyền Thiên, cậu lại từ chối? Cậu không coi trọng võ học của Tử Huyền Thiên sao?”.

“Phải thì đã sao?”, Lâm Chính trả lời thẳng.

“Cậu nói gì?”, Long Hâm nổi giận, còn định nói gì, Thiên Diệp vội vàng ngăn lại: “Ông Long Hâm đừng giận, đừng giận! Chuyện này không trách thần y Lâm”.

“Không trách cậu ta? Cậu ta sỉ nhục Tử Huyền Thiên các ông như vậy, ông là phó chưởng môn Tử Huyền Thiên sao lại không giận? Chẳng lẽ ông không muốn bảo vệ tôn nghiêm của Tử Huyền Thiên sao?”, Long Hâm âm trầm quát lên.

Ông ta không phải cảm thấy bất bình, mà là muốn làm rõ mối quan hệ của Tử Huyền Thiên và Lâm Chính.

Nhưng Thiên Diệp lại cười khổ lắc đầu: “Ông Long Hâm, chuyện này chẳng có gì mà sỉ nhục với không sỉ nhục. Thực ra thần y Lâm quả thật không cần phải xem trọng võ học của Tử Huyền Thiên, bởi vì tôi không phải là đối thủ của thần y Lâm”.

“Cái gì?”.

Long Hâm giật mình, khó tin nhìn Thiên Diệp: “Ông… không phải đối thủ của cậu ta? Sao thế được?”.

Thiên Diệp là phó chưởng môn của Tử Huyền Thiên, thực lực cao siêu, không hề tầm thường.

Long Hâm cũng biết danh tiếng của Thiên Diệp ở bên ngoài, dù là ông ta ra tay cũng không dễ đối phó với một nhân vật như vậy, nhưng Thiên Diệp lại nói mình không phải đối thủ của thần y Lâm?

Thần y Lâm này… thật sự lợi hại thế sao?

Long Hâm không dám tin.

Đúng lúc đó, Thiên Diệp lại nói ra một câu đáng kinh ngạc.

“Ông Long Hâm, thực ra chưởng môn của chúng tôi cũng từng nói, nếu thần y Lâm dùng hết thực lực… ông ấy… cũng chưa chắc có thể địch lại thần y Lâm!”.

Ông ta nói vậy, Long Hâm lập tức hóa đá tại chỗ.

Chưởng môn của Tử Huyền Thiên!

Chủ nhân chân chính của Tử Huyền Thiên!

Đó là tồn tại ở cấp bậc nào, Long Hâm hiểu rõ nhất!

Mặc dù ông ta là người của đại hội, hơn nữa cũng có địa vị nhất định trong đại hội, nhưng nếu đối mặt với bá chủ siêu cấp trấn giữ một phương này, ít nhiều cũng phải nể mặt người đó, hành lễ với người đó.

Cao thủ như vậy là nhân vật mà đại hội kính trọng nhất.

Thực lực của người đó càng không thể nghi ngờ!

Đối mặt với ông ta, e rằng Long Hâm không qua được mấy chiêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play