“Sao thế thần y Lâm?”, Dịch Tiên Thiên sửng sốt, dè dặt hỏi.

“Đưa cho tôi”, Lâm Chính nói.

Dịch Tiên Thiên do dự một lát rồi vẫn lấy điện thoại ra đưa cho Lâm Chính.

Lâm Chính cầm lấy rồi mở ra tìm kiếm.

Sắc mặt Dịch Tiên Thiên có chút khó coi.

Trong điện thoại của ông ta có không ít bí mật, không tiện để Lâm Chính đọc được, nhưng bây giờ tính mạng đang nằm trong tay người ta, Dịch Tiên Thiên sao dám cãi lời?

Đúng lúc này.

Rè rè rè…

Điện thoại bỗng rung lên.

Mọi người sửng sốt.

Lâm Chính nhìn số điện thoại gọi tới, sắc mặt đanh lại.

Chính là ông Đống!

“Ông nghe máy đi”.

Lâm Chính đưa điện thoại tới, đồng thời kề dao găm vào cổ Dịch Tiên Thiên.

Dịch Tiên Thiên căng cứng cả người, không dám động đậy, run rẩy ấn vào nút nghe.

“Ông… ông Đống…”

“Hử?”.

Người phụ nữ nhíu mày, nhìn về phía chủ nhân chiếc Ford kia.

Chủ xe lại gần, liếc về phía bên này, vừa khéo nhìn thấy thi thể của Trịnh Mã dưới đất.

Mọi người nhíu mày.

Người này chán sống sao?

Nhìn thấy thi thể thì còn có thể sống được chắc?

“Đang lái xe yên lành lại chạy tới hóng hớt, oắt con, coi như cậu xui xẻo”, một người đứng bên cạnh người phụ nữ lạnh lùng hừ mũi, sau đó nháy mắt với tên vệ sĩ cầm súng kia.

Tên vệ sĩ hiểu ý, lập tức giơ súng lên chĩa về phía người kia.

Pằng!

Họng súng phun ra tia lửa, trong bóng tối nhìn rất chói mắt.

Một viên đạn bay thẳng về phía người kia.

Nhưng… người đó chỉ hơi nghiêng người.

Vèo!

Viên đạn sượt qua bả vai, bắn vào khoảng không.

“Tài bắn súng của cậu trở nên kém cỏi từ bao giờ vậy? Chưa ăn cơm à đồ vô dụng?”, người đứng bên cạnh người phụ nữ vô cùng bất mãn, mắng người bắn súng.

Tay súng kia có chút ngạc nhiên, lại giơ súng lên, chuẩn bị bóp cò.

Nhưng đúng lúc này, người phụ nữ lên tiếng.

“Đừng lãng phí đạn nữa, thứ này đối với Thương Minh còn có chút tác dụng, nhưng đối với người này thì vô ích”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play