“Dịch Tiên Thiên, con người tôi làm việc gì cũng không thích dây dưa, ông không cho tôi con đường sống, dĩ nhiên tôi cũng sẽ không cho ông đường sống. Bây giờ tôi lấy đầu ông xuống, sau đó gửi đến Thương Minh xem như thư tuyên chiến của tôi. Sau ngày hôm nay, Thương Minh và Dương Hoa sẽ thành kẻ thù không đội trời chung”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Cậu là đồ ngu à? Cậu cho rằng Dương Hoa là cái thá gì? Dám đối đầu với Thượng Minh hả? Tên họ Lâm kia, đầu óc cậu chứa toàn phân hay sao vậy? Điều tra kỹ thông tin về Thương Minh đi đã! Cậu đang thách đấu với thần linh, lấy trứng chọi đá đấy, cậu sẽ chết rất khó coi, tôi dám chắc”, Dịch Tiên Thiên hét toáng lên.

“Cho dù chết khó coi thế nào cũng chẳng quan trọng nữa, ít nhất ông phải chết trước mặt tôi”.

Lâm Chính bước đến gần hơn, khàn giọng nói, sau đó cầm con dao lên định đưa đến gần Dịch Tiên Thiên.

Dịch Tiên Thiên sợ hãi đến mức sắp tè ra quần, thấy không dọa được Lâm Chính, ông ta chỉ đành gào lên: “Dừng lại! Đừng giết tôi! Tôi có tin tức quan trọng nói cho cậu biết”.

Vừa dứt lời, con dao sắp đâm vào cổ Dịch Tiên thiên lập tức dừng lại.

“Thông tin quan trọng gì?”

Thấy Lâm Chính dừng tay, Dịch Tiên Thiên thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn nơm nớp lo sợ.

Thấy Lâm Chính quan tâm đến những lời mình nói như vậy, ông ta như nhìn thấy hi vọng sống.

“Thần y Lâm, tôi đảm bảo tin tức quan trọng này của tôi sẽ giúp ích rất nhiều cho cậu. Nhưng tôi nói cho cậu biết rồi thì cậu không được giết tôi, được không?”.

“Không vấn đề gì”.

“Còn phải thả tôi đi nữa”.

“Không được”, Lâm Chính lắc đầu.

“Ơ…”

“Thôi bỏ đi, nếu ông không muốn nói thì thôi vậy”.

Dứt lời, Lâm Chính liền giơ dao lên, định đâm xuống.

Dịch Tiên Thiên bị dọa cho tái mặt, đâu còn vẻ ung dung như trước nữa, ông ta cuống quýt kêu lên: “Đừng đừng đừng! Thần y Lâm, tôi nói! Tôi nói hết!”.

Lâm Chính vẫn lăm lăm con dao trong tay.

Dịch Tiên Thiên thấy thế thì ngoan ngoãn hơn rất nhiều, cũng không còn dám cò kè mặc cả nữa, vội nói: “Cậu Lâm, thực ra lần này Thương Minh tới không chỉ vì cảm nhận được sự uy hiếp của Dương Hoa, mà là… còn có nguyên nhân khác!”.

“Nguyên nhân khác? Nguyên nhân gì?”, Lâm Chính đanh giọng hỏi.

“Có người nhờ Thương Minh ra mặt, tiêu diệt Dương Hoa”, Dịch Tiên Thiên kêu lên.

“Cái gì?”.

Mọi người xung quanh vô cùng kinh ngạc.

Sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh, trầm giọng quát: “Là ai?”.

“Nhà họ Lâm ở Yên Kinh”, Dịch Tiên Thiên đáp.

Ông ta vừa dứt lời, vẻ mặt Lâm Chính liền sa sầm.

Anh đâu ngờ đằng sau trận phong ba này còn có bóng dáng của nhà họ Lâm…

Xem ra không phải Thương Minh cảm nhận được sự uy hiếp của Dương Hoa, mà là nhà họ Lâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play