“Đó là cái gì?”

“Thần tiên à?”

Tiếng bàn tán ngạc nhiên vang lên.

Nhưng đám người Nguyên Tinh bên này lại vô cùng chấn động.

“Dùng khí hóa thực? Trời ạ, kiếm đạo của Hạ Kiếm Tâm thế mà lại đạt đến mức này rồi?”

“Ông Nguyên Tinh, dùng khí hóa thực là gì?”, người bên cạnh cẩn thận hỏi.

“Đúng như tên của nó, đó là dùng khí để biến thành kiếm, phi kiếm biến thành thực, trở thành một thanh kiếm thật. Đây là một mức độ cao của kiếm đạo, người sử dụng kiếm ban đầu sẽ luyện trong tay có kiếm nhưng lòng không kiếm, sau đó lại tu luyện lên một mức cao là trong tay không có kiếm mà trong lòng có kiếm. Đây là hai cấp bậc lớn, hiện nay người luyện kiếm trên thế giới chỉ có hai cảnh giới này, nhưng Hạ Kiếm Tâm đã thoát khỏi hai cảnh giới này, đạt đến mức tay không kiếm, lòng cũng không kiếm”.

“Tay không kiếm, lòng cũng không kiếm? Vậy ông ta vẫn là người của kiếm đạo chứ?”

“Tất nhiên, vì ông ta chính là kiếm”, Nguyên Tinh trầm giọng nói.

Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.

“Thế chẳng phải là cảnh giới người kiếm hợp làm một trong truyền thuyết sao?”, có người thất thanh nói.

“Đúng thế”.

Nguyên Tinh gật đầu.

Ngay lúc này, cột nước trên dòng sông cuồn cuộn đó đã biến thành một thanh kiếm cực lớn.

Một thanh kiếm được ngưng tụ hoàn thành từ nước sông.

Mọi người ngước mắt lên ngẩn người nhìn.

Đây là cảnh tượng thần kỳ gì thế?

Thanh kiếm này vô cùng sắc bén hệt như kiếm của Tiên Nhân, nó như muốn xé tan màn đêm.

Lâm Chính nhìn chằm chằm thanh kiếm này, sừng sững đứng yên bất động như Thái Sơn.

Nhìn thế trận này rõ là muốn cố chấp đỡ lấy thanh kiếm này.

“Tránh ra! Tản đi hết đi!”

Nguyên Tinh nhìn ra manh mối, sắc mặt thay đổi, lập tức hét lên.

Mọi người vội vàng chạy sang một bên.

“Cô Tô, mau đi theo sau lưng tôi”, Nguyên Tinh gọi Tô Nhu đang ngây người ở đằng xa.

Lúc này Tô Nhu hoàn hồn.

Một người bình thường như cô có bao giờ thấy thế trận như vậy đâu? Hai chân không vững lắm, vội vàng chạy ra khỏi đài ngắm cảnh.

Dịch Tiên Thiên vừa bò vừa chạy ra ngoài lao đến bãi đậu xe, ông ta chui vào trong xe, nhưng không vội khởi động xe mà kéo cửa sổ xe xuống nhìn sang.

“Thần y Lâm, cậu đối đầu với Thương Minh thì chỉ có đường chết, nhưng cậu dám sỉ nhục tôi, hôm nay cho dù thế nào, tôi cũng phải xé nát cậu thành trăm mảnh. Tôi sẽ khiến cậu trở thành quá khứ, sau đó bị mọi người quên lãng bằng thanh kiếm này”.

Hạ Kiếm Tâm lớn giọng nói.

Lúc này kiếm ý trên người ông ta đã tụ lại hết trên tay phải ông ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play