Lâm Chính thành lập Dương Hoa, phát triển quá nhanh, chỉ trong mấy năm đã vươn lên thành tập đoàn hàng đầu trong nước, tạo dựng nên đế quốc doanh nghiệp có quy mô khổng lồ, tốc độ phát triển cực kỳ khủng khiếp.

Tuy Thương Minh to lớn và cổ xưa, nhưng đối mặt với nhân tài mới nổi như Dương Hoa thì cũng cảm nhận được sự uy hiếp.

Bọn họ lo rằng sau này Dương Hoa tiếp tục phát triển sẽ uy hiếp đến địa vị của mình, nên quyết định ra tay trừ khử, bóp chết từ trong trứng nước.

Chuyện của đội phán quyết Thiên Khải và người tuyệt phạt lần này đã khiến Thương Minh hạ quyết tâm.

Người bị tình nghi lớn nhất trong vụ việc đội phán quyết và người tuyệt phạt mất tích chính là thần y Lâm. Nếu đối phương có khả năng trở thành kẻ địch tiềm ẩn, thì cần gì phải mềm lòng nương tay chứ?

Thế là đại hội và Thương Minh đồng thời ra tay, tiến vào Giang Thành.

Nhưng đại hội vẫn coi trọng quy tắc, chuyện gì cũng phải có chứng cứ, chỉ là Long Giang Phong phẩm chất xấu xa, làm xằng làm bậy, nên mới gây rắc rối.

Còn thương hội toàn là một đám doanh nhân, coi lợi ích làm đầu, chứ không làm việc như đại hội.

Bọn họ ra tay thì sẽ dùng biện pháp mạnh, lấy đá đè trứng, san bằng luôn cả Dương Hoa.

“Cậu nói khó nghe thật đấy, nhưng không sao, chúng tôi không quan tâm đến suy nghĩ của loại người như cậu, cậu hãy mau mang đồ ra đây đi”, Dịch Tiên Thiên chìa tay ra, sự khinh bỉ dưới chiếc kính gọng vàng lại càng rõ ràng hơn.

Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính lắc đầu: “Không có”.

“Hử?”, nụ cười bình thản trên khuôn mặt Dịch Tiên Thiên hơi cứng lại: “Thần y Lâm, hi vọng chỉ là tôi nghe nhầm, cậu… vừa nói gì cơ?”.

“Tôi nói là tôi không có thứ ông cần”, Lâm Chính lạnh lùng đáp.

“Không có?”, nụ cười trên mặt Dịch Tiên Thiên đã hoàn toàn biến mất.

“Tôi nói nhầm, không phải không có, mà là tôi có, nhưng sẽ không đưa cho ông”, Lâm Chính ngồi xuống, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ mang một cốc cà phê tới.

Anh vừa dứt lời, Tô Nhu ở bên cạnh lập tức hóa đá.

“Chủ tịch, anh… anh đang làm gì vậy? Vừa rồi chẳng phải anh đã đồng ý sẽ thỏa hiệp với ông Dịch sao? Sao anh có thể nói những lời như vậy chứ?”.

Tô Nhu có chút á khẩu, sợ đến mức suýt nữa quỳ luôn xuống đất.

Đối mặt với người nắm cả sống chết của bọn họ trong lòng bàn tay, mà Lâm Chính lại công khai từ chối như vậy sao?

“Chủ tịch điên rồi sao?”.

Tô Nhu không biết, nhưng cô cảm giác mình sắp điên luôn rồi.

“Ông Dịch, ông đừng tức giận, Chủ tịch chỉ là… chỉ là ăn nói hơi hàm hồ, ông cứ coi như không nghe thấy những lời vừa rồi đi. Tôi thay mặt anh ấy gửi lời xin lỗi đến ông!”, Tô Nhu không khỏi cúi người nói.

Dịch Tiên Thiên mỉm cười, khuôn mặt không tỏ vẻ tức giận mấy, mà vắt chéo hai chân, chĩa bàn chân vắt chéo kia về phía Tô Nhu: “Xin lỗi thì không cần đâu, quỳ xuống liếm giày cho tôi là được!”.

Tô Nhu ngây người.

Lâm Chính cũng đanh mắt lại.

Những người vây xem xung quanh vẫn chưa rõ chân tướng cũng quay sang nhìn chằm chằm.

Bởi vì trời tối, ban công không có đèn, nhờ ánh trăng lờ mờ nên nhiều người mới nhìn thấy Tô Nhu, chứ không chú ý đến Lâm Chính.

“Đó chẳng phải là cô Tô Nhu của công ty Quốc tế Duyệt Nhan sao? Cô ấy làm gì vậy?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play