“Á!”, người dàn ông la lối. Bác sĩ nhân viên y tế nghe thấy thì đều vội chạy tới nhưng bị Long Giang Phong dọa đuổi đi hết. Một lúc sau người đàn ông không kêu nữa. Hắn đã bị Long Giang Phong đạp cho không còn ra hình người nữa rồi. Ngực hắn lõm lại, đầu ngoẹo qua một bên, cũng không biết là sống hay chết nhưng máu me thì be bét.

“Lôi nó đi, đúng là đen đủi”, Long Giang Phong vừa chửi vừa bước về phía Lạc Thiên.

Lạc Thiên lần này thì sợ thật sự. Đến cả thuộc hạ của mình mà hắn còn tàn nhẫn như vậy thì nếu là người khác chắc chắn hắn sẽ không bao giờ nương tay

“Đừng….đừng tới đây…”, Lạc Thiên run rẩy, mặt cắt không ra máu, vội vàng lùi lại.

“Mẹ kiếp, mặt bị thương rồi. Nhưng cũng không sao, tắt điện đi thì đều giống nhau cả thôi”, Long Giang Phong nheo mắt, đưa tay ra chộp lấy cánh tay của Lạc Thiên.

Đúng lúc này một cánh tay khác lao ra chộp lấy cổ tay của hắn.

“Hả?”, Long Giang Phong khựng người. Đám thuộc hạ phía sau lao lên, cảnh giác nhìn người vừa xuất hiện bên cạnh Lạc Thiên.

“Lâm Chính”, Lạc Thiên ngước nhìn. Cô ấy vui lắm, nước mắt cứ thế rơi xuống.

Mấy người Nguyên Tinh vội tới. Thấy tình hình liền sẵn sàng ra tay.

“Anh là ai?”, Long Giang Phong nheo mắt, định giằng tay ra nhưng hắn không thể khỏe bằng Lâm Chính được.

Long Giang Phong đanh mặt, hắn phát lực chỉ thấy Lâm Chính ra tay.

Vụt! Anh vặn mạnh tay và đẩy Long Giang Phong về phía sau khiến hắn loạng choạng.

“Cậu chủ”.

“Cẩn thận”, đám thuộc hạ ở phía sau lao lên đỡ lấy Long Giang Phong. Nhưng hắn đẩy ra khiến đám thuộc hạ ngã xuống đất.

“Cậu chủ, là xảo kình”, có người nhận ra bèn lên tiếng.

“Tôi biết”, Long Giang Phong trầm giọng. Hắn biết người này có thân thủ không hề tầm thường, thế là hắn nhếch miệng cười.

“Anh bạn, anh ra tay mà không cần biết đầu cua tai nheo thì có phải là không phù hợp không?”

Nhưng Lâm Chính không buồn quan tâm, chỉ quay người kiểm tra vết thương cho Lạc Thiên.

“Lạc Thiên, cô không sao chứ?”, Lâm Chính dịu dàng hỏi.

Lạc Thiên rưng rưng nước mắt, sà vào lòng Lâm Chính và khóc nức nở.

“May mà anh tới, nếu không tôi thật sự không biết phải làm sao?”, Lạc Thiên ấm ức.

“Không sao nữa rồi, không cần lo lắng nữa. Tôi sẽ giải quyết chuyện ở đây. Lâm Chính an ủi, sau đó ra hiệu với Cung Hỉ Vân. Cung Hỉ Vân lập tức dìu Lạc Thiên rời đi.

“Thú vị đấy. Tôi bằng này tuổi rồi mà chưa có ai dám khinh thường tôi như vậy. Người anh em, thú vị quá. Nói cho tôi biết, anh là ai?”, Long Giang Phong nheo mắt cười.

“Người khác thường gọi tôi là chủ tịch Lâm”, Lâm Chính lên tiếng.

“Chủ tịch Lâm sao? Anh là chủ tịch của tập đoàn Dương Hoa à?”, Long Giang Phong giật mình và bừng tỉnh; “Hóa ra là anh à? Ha ha tôi còn tưởng là cả đời này anh sẽ không xuất hiện cơ đấy”.

“Anh chính là Long Giang Phong à?”

Lâm Chính lên tiếng: “Nghe nói đại hội cử anh tới?”

“Đúng vậy, tôi là điều tra viên được nhận lệnh từ đại hội, chuyên đi điều tra về sự việc mất tích của đội phán quyết Thiên Khải và người tuyệt phạt. Anh đi cùng tôi ngay lập tức, tôi phải đích thân lấy thông tin từ anh”, Long Giang Phong mỉm cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play