Nghiêm Tàng Hải thở hổn hển, chỉ có thể cắn răng quay lại tấn công Lâm Chính lần nữa.
Không có gì bất ngờ.
Rắc!
Âm thanh giòn giã vang lên.
Cánh tay còn lại của Nghiêm Tàng Hải cũng đã gãy.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả một vùng trời.
“A!!!”
Nghiêm Tàng Hải lùi về sau, khuôn mặt méo mó.
Cả hai tay đều gãy khiến ông ta mất đi sức chiến đấu.
Lâm Chính thừa thắng xông lên, đưa tay bóp cổ ông ta không hề nương tay.
Nghiêm Tàng Hải lùi lại, cố gắng né tránh, nhưng lại ngã xuống đất, lăn vài vòng mới dừng lại, đầu đã chảy máu.
“Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!”
Nghiêm Tàng Hải run cầm cập, hét lớn.
Nhưng Lâm Chính không hề nể tình, bước về phía trước.
Nghiêm Tàng Hải run rẩy, sắp ngã quỵ.
“Mau bảo vệ tôi! Mau!”
Ông ta lại hét lớn.
Nhưng đám người Cô Phong đều đã thương vong, những người còn lại nào dám ngăn cản Lâm Chính?
“Không!”
Thấy Lâm Chính càng lúc càng đến gần, Nghiêm Tàng Hải kêu gào thảm thiết.
Cuối cùng tiếng xương đầu gãy vang lên, tiếng la hét đột ngột dừng lại.
Mọi người sững sờ nhìn người đeo mặt nạ sắt và bàn tay của người đó.
Trên đó có một cái đầu đầy máu.
Phó minh chủ Cô Phong – Nghiêm Tàng Hải đã chết.
Xung quanh không một tiếng động.
Không ai dám đến gần Lâm Chính nữa…
Nghiêm Tàng Hải đã chết, Cô Phong như rồng không đầu, những người còn lại không dám chiến đấu nữa, lập tức bỏ chạy tán loạn.
Thủ lĩnh của những thế tộc khác cũng chấn động, sắc mặt tái nhợt không dám bước lên.
Ngay cả Nghiêm Tàng Hải cũng đã bị giết, bọn họ đâu còn có gan đấu với Lâm Chính.
Mọi người đều lùi lại, xung quanh Lâm Chính hình thành một khoảng trống, không ai dám đến gần anh thêm nữa.
Thấy vậy, Lâm Chính quay đầu nói: “Chấn đại nhân!”
“Có…” Chấn Hám Sơn hoàn hồn lại, vội vàng đáp.
“Đi!”
Lâm Chính cũng không nói nhiều, xoay người rời đi.
“A?”
Chấn Hám Sơn ngẩn người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT