Thực ra việc giao Lạc Linh Huyết cho Mạc Tâm cung chủ cũng nằm trong kế hoạch của Lâm Chính.

Nếu không giao ra thì anh khó mà đi được, cả Thượng Thanh Cung cũng bị liên lụy, mất nhiều hơn được.

Hơn nữa, cho dù Lâm Chính may mắn thoát được, thì e là thiên cung Trường Sinh cũng sẽ không tha cho anh, nói không chừng còn đuổi theo đến tận Giang Thành.

Chưa kể ở đó còn có người của các thế tộc khác như Cô Phong, thiên cung Trường Sinh không cướp thì người của các thế tộc đó cũng quyết không cam lòng bỏ qua.

Lạc Linh Huyết đã bị lộ, đây là củ khoai lang nóng phỏng tay, thực ra Lâm Chính công khai bỏ lại nó cũng bớt đi rất nhiều phiền phức.

“Nhưng chắc chắn không thể bỏ 10 giọt Lạc Linh Huyết này được, nếu không ưu thế ở đại hội sẽ bị giảm quá nửa!”.

Lâm Chính lẩm bẩm, sau khi xuống núi liền đến một chỗ hẻo lánh rồi dừng lại.

“Đúng chỗ này rồi!”.

Lâm Chính nhìn ngó xung quanh, thấy bốn phía không người, liền lấy từ trong người ra rất nhiều chai lọ và dược hoàn, đặt xuống dưới đất, đồng thời lấy ra một túi châm đặc biệt, bày ở trước mặt.

Những chiếc châm trong túi châm đều ôn nhuận trắng muốt như ngọc.

Đó là châm ngọc!

“Không ngờ có một ngày, mình lại phải lật đổ thiên cung!”.

Lâm Chính nhón một cây châm ngọc, lẩm bẩm tự nhủ, rồi đâm vào huyệt Thiện Trung ở lồng ngực.

Chấn Hám Sơn đang náu mình ở chỗ tối mở to hai mắt.

“Lâm Chính… muốn làm gì vậy?”.

Châm ngọc vào người, Lâm Chính thở dài một tiếng, sắc mặt hơi tái đi, nhưng anh không dừng lại mà tiếp tục cắm châm, đồng thời nhét những kỳ hoa dị thảo đặt ở bên cạnh vào miệng, nhai nhóp nhép không ngừng.

Chấn Hám Sơn ngây người ra nhìn.

Nhưng ông ta nhanh chóng nhận ra.

Lâm Chính đang tăng cường sức mạnh!

“Lẽ nào Lâm Chính đang lợi dụng châm bạc và thảo dược để cường hóa thân thể? Nhưng cậu ta cường hóa… để làm gì?”.

Chấn Hám Sơn không thể hiểu được.

Nhưng nhìn được một lát, ánh mắt của Chấn Hám Sơn dần dại ra, vẻ mặt cũng trở nên khoa trương.

Lâm Chính chậm rãi đâm hết châm ngọc vào người.

Sau khi châm ngọc vào người, tóc của anh trở nên trắng như cước, làn da cũng trắng bệch, đầu tiên là những đường vân ngầm dữ tợn và đáng sợ lan khắp người anh, sau đó lại từng đường vân mảnh dài như tơ máu nổi lên, bao trùm toàn thân.

Sự thay đổi kinh khủng như vậy khiến Chấn Hám Sơn vô cùng sợ hãi.

Cứ như vậy khoảng hơn 10 phút, Lâm Chính mới dừng lại.

Lúc này anh giống như ma thần địa ngục, khí tức vô cùng tàn bạo, khiến người ta nhìn mà nổi da gà.

Nhưng điều đáng sợ hơn là khí thế của anh.

Một luồng khí thế ngạo nghễ thiên hạ, hoàn toàn có thể khiến bất cứ ai đứng trước mặt anh phải cúi đầu xuống, không có dũng khí nhìn thẳng.

“Đây là tà thuật gì vậy? Đây là y thuật sao?”.

Chấn Hám Sơn cảm nhận được mình cũng đang run lẩy bẩy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play