“Đương nhiên, thực ra Lâm Chính muốn hiến số Lạc Linh Huyết này cho cung chủ từ lâu rồi, chỉ là hôm nay mới tìm được cơ hội thôi”, Lâm Chính gật đầu đáp.

“Được! Lâm Chính, nếu cậu quả thực có tấm lòng này, thì bổn cung chủ sẽ không làm khó đám Nhị tôn trưởng nữa!”, Mạc Tâm cung chủ kiềm chế sự mừng rỡ trong lòng, vẻ mặt bình thản nói.

“Cảm ơn cung chủ”.

Lâm Chính hành lễ, sau đó đi về phía Nhị tôn trưởng.

Những người đang bao vây Nhị tôn trưởng đều tự động nhường đường.

“Lâm Chính, cậu… cậu làm gì vậy?”, Nhị tôn trưởng tỏ vẻ khó tin, muốn nói lại thôi.

“Nhị tôn trưởng, tôn trưởng vì bảo vệ đệ tử mà sẵn sàng xả thân, Lâm Chính giữ rịt mấy giọt Lạc Linh Huyết này làm gì chứ? Nếu Mạc Tâm cung chủ đã muốn Lạc Linh Huyết, thì cứ cho bà ta đi! Huống hồ, nếu đệ tử mang theo Lạc Linh Huyết rời khỏi đây, thì chắc chắn sẽ dẫn tới họa sát thân, đến lúc đó đệ tử gặp nguy hiểm, cho dù may mắn thoát nạn thì sau này cũng không được yên ổn. Nếu đã như vậy thì tại sao không bỏ lại rắc rối ở đây chứ?”, Lâm Chính cười đáp.

“Cậu… Haizz, thôi được rồi, nếu cậu đã nghĩ như vậy thì tôi cũng không khuyên cậu nữa. Nhưng Lâm Chính này, không còn Lạc Linh Huyết thì cậu cũng không còn chỗ dựa, cho dù cung chủ không so đo tính toán với cậu, thì chắc chắn đám Tam tôn trưởng, Trịnh Thông Viễn cũng sẽ tính sổ với cậu! Lâm Chính, cậu không thể ở lại thiên cung Trường Sinh nữa, cậu phải rời khỏi đây ngay lập tức! Cho Lạc Linh Huyết xong thì đi ngay!”, Nhị tôn trưởng trầm giọng nói.

“Đệ tử biết, đệ tử phải đi, tôn trưởng cũng phải đi”, Lâm Chính bình thản nói.

“Tôi?”.

“Thiên cung đã không còn chỗ đứng cho ông nữa rồi! Nhị tôn trưởng, ông không nhận ra sao?”.

Nhị tôn trưởng nghe thấy thế, ánh mắt lóe lên một tia bi thương.

“Tôi biết chứ… nhưng trời cao đất rộng, tôi có thể đi đâu chứ? Mẹ tôi an táng ở thiên cung, tôi còn chưa trả hết ân tình của lão cung chủ, tôi không thể đi được”, Nhị tôn trưởng lắc đầu thở dài, vẻ mặt đầy bể dâu.

Lâm Chính lặng lẽ lắc đầu.

Anh biết, nếu Nhị tôn trưởng không định đi, thì anh cũng không khuyên nổi, nên cũng thôi không khuyên nữa.

“Lâm Chính, mau giao Lạc Linh Huyết ra đi!”.

Tứ tôn trưởng bước tới, trầm giọng nói.

“Được!”.

Lâm Chính gật đầu, lập tức giơ tay lên, định cắt cổ tay.

“Khoan đã!”.

Thiên Diệp vội vàng quát.

“Thiên phó chưởng môn, ông lại muốn sao nữa?”, Tứ tôn trưởng lạnh lùng hỏi.

“Không liên quan đến ông”, Thiên Diệp hừ mũi nói, rồi vội hỏi Lâm Chính: “Nhóc Lâm, tôi nói cho cậu biết, nếu mất Lạc Linh Huyết thì cậu sẽ đánh mất tiền đồ tươi sáng! Nhưng nếu cậu mang theo Lạc Linh Huyết gia nhập Tử Huyền Thiên, tôi đảm bảo người của Tử Huyền Thiên tuyệt đối sẽ không nhòm ngó đến Lạc Linh Huyết của cậu, đồng thời dốc sức bồi dưỡng cậu! Tôi nói lại với cậu lần cuối, nếu cậu đồng ý gia nhập Tử Huyền Thiên, bây giờ tôi có thể đưa cậu bình an vô sự rời khỏi đây! Nếu cậu giao Lạc Linh Huyết ra, từ bỏ tiền đồ rộng mở, thì cũng không thể gia nhập Tử Huyền Thiên nữa! Nhóc con! Cậu hãy suy nghĩ cho kĩ!”.

Đã lúc này rồi thì Thiên Diệp cũng đành nói toạc ra, trao quyền lựa chọn cho Lâm Chính.

Chấn Hám Sơn cũng cuống lên, vội vàng bước tới nói: “Lâm Chính, cậu đừng hành động theo cảm tính! Đám Nhị tôn trưởng sẽ không sao đâu, dù sao ông ta cũng là người thiên cung, cung chủ có thể giết được bọn họ sao? Điều quan trọng nhất bây giờ là đảm bảo an toàn cho cậu! 10 giọt Lạc Linh Huyết là cơ duyên rất lớn, nếu cậu bỏ qua thì cả đời này sẽ không có lần thứ hai đâu! Mau đồng ý với Thiên phó chưởng môn đi! Cậu đừng làm chuyện ngốc nghếch!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play