Các đệ tử Thượng Thanh Cung khóc òa lên.

Ai có thể ngờ được hôm nay Nhị tôn trưởng lại định xả thân như vậy chứ?

Ánh mắt Lâm Chính lạnh tanh, vẻ mặt trở nên dữ tợn, đôi đồng tử của anh chứa đầy sát khí.

Thiên cung Trường Sinh đã ép anh đến tận nước này.

Đã thế thì chắc là chỉ đành đánh một trận vậy.

Nhưng đúng lúc này, một giọng cười lớn vang lên.

Là Thiên Diệp.

“Ha ha ha! Không ngờ đường đường thiên cung Trường Sinh mà lại quá quắt như vậy, ép cả công thần đến nước này, dồn đệ tử tài hoa vượt bậc vào đường cùng! Mạc Tâm cung chủ, tôi không thể không nhìn bà với con mắt khác!”.

Thiên Diệp bước tới, nheo mắt cười nói.

“Thiên phó chưởng môn, bổn cung chủ đã nói rồi, đây là chuyện riêng của thiên cung chúng tôi. Nếu ông còn muốn lo chuyện bao đồng, thì đừng trách tôi không khách sáo!”, Mạc Tâm cung chủ đã mất hết kiên nhẫn, sắc mặt lạnh tanh, trầm giọng cảnh cáo.

Nhưng Thiên Diệp không sợ, mà chỉ ngoảnh sang nói với Lâm Chính: “Nhóc con, nếu cậu muốn giữ mạng của mình và sư phụ thì hãy quyết định gia nhập Tử Huyền Thiên chúng tôi đi! Chúng tôi sẽ dốc sức bảo vệ các cậu rời khỏi đây!”.

“Thiên phó chưởng môn, ông coi những lời tôi nói là gió thoảng bên tai sao?”, Mạc Tâm cung chủ nổi giận, ánh mắt nhìn Thiên Diệp đã chứa đầy sát khí.

Đây là coi thường một cách trắng trợn!

Là người đứng đầu một cung, sao bà ta có thể nhịn được chứ?

“Mạc Tâm cung chủ! Bà không coi trọng những nhân tài này thì để tôi thu nhận thay bà không được sao? Bà là lãnh tụ thiên cung mà sao không có tý lòng rộng lượng nào thế?”, Thiên Diệp mặt không cảm xúc đáp.

“Bổn cung chủ không muốn phí lời với ông! Nghe đây, Thiên Diệp, bây giờ ông hãy dẫn ngay người của ông rời khỏi đây, nếu không, tôi sẽ khiến các ông vùi thây nơi này!”, Mạc Tâm cung chủ trầm giọng nói.

“Ồ? Bà đang uy hiếp tôi sao?”, Thiên Diệp nhíu mày, sâu trong đáy mắt hừng hực ý chí chiến đấu.

“Bổn cung chủ đang uy hiếp ông đấy, thì sao nào?”.

Mạc Tâm cung chủ lạnh lùng nói, sau đó vung tay lên.

Vèo vèo vèo…

Tất cả các tinh nhuệ của thiên cung Trường Sinh ở bốn phương tám hướng đều xông tới, 10 điện chủ cũng bỏ mặc Nhị tôn trưởng, quay sang bao vây chặt Thiên Diệp, chỉ chờ Mạc Tâm hạ lệnh là sẽ ra tay trừ khử ông ta.

Chứng kiến cảnh tượng giương cung bạt kiếm này, người của các thế tộc khác cũng nín thở.

“Tốt! Tốt! Đánh đi! Đánh đi! Tốt nhất là hai bên đều có thương vong!”, người của Cô Phong thầm cổ vũ.

Nghiêm Tàng Hải cũng nhếch môi cười.

Đây là cảnh tượng mà ông ta mong đợi nhất.

Tử Huyền Thiên và thiên cung Trường Sinh mà đánh nhau thì Cô Phong sẽ làm ngư ông đắc lợi.

“Chuyến đi này không uổng công chút nào!”, Nghiêm Tàng Hải cười thầm.

Cục diện căng như dây đàn.

Người của Tử Huyền Thiên đã vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play