“Cậu đi nghỉ ngơi đi, tối tôi sẽ phái người đưa thuốc tôi đích thân nấu đến cho cậu, giúp cậu khôi phục nhanh hơn chút để mà tham gia tiệc trà ngày mai. Cậu đừng quá lo, ngày mai không phải quyết đấu sinh tử gì cả, chỉ là so tài mà thôi”, Mạc Tâm cung chủ cười nói.

“Vâng, cung chủ”.

Lâm Chính không nói gì nhiều, hành lễ xong quay người rời đi.

Nhìn bóng dáng Lâm Chính rời đi, Tam tôn trưởng nghiến răng nghiến lợi, không cam tâm.

“Cung chủ thật sự muốn đào tạo cậu ta sao? Cậu ta lai lịch bất minh, tâm tư xảo quyệt, nếu cung chủ bồi dưỡng cậu ta, chỉ sợ là… dưỡng hổ thành họa!”, Tam tôn trưởng liên tục đấm ngực giậm chân.

“Lai lịch bất minh thì hơi quá. Tôi đã tìm hiểu về Lâm Chính, chuyện năm xưa cậu ta bị oan nên mới bị đuổi khỏi thiên cung, thực tế cậu ta vẫn là đệ tử của thiên cung. Mặc dù mấy năm sau cậu ta mới quay về, hơn nữa y thuật học được không phải y thuật của thiên cung, không biết là ai dạy cho, nhưng dù thế nào vẫn phải cho cậu ta cơ hội”, Mạc Tâm cung chủ nói.

Tam tôn trưởng thở dài, không làm gì được.

“Tam tôn trưởng, ông không cần quá lo lắng, về Lâm Chính, thật ra tôi đã có sắp xếp”, thấy Tam tôn trưởng lo lắng, Mạc Tâm cung chủ lại nói.

“Sắp xếp?”.

“Mặc dù Đại tôn trưởng chết không có chứng cứ, nhưng tôi vẫn cảm thấy có liên quan đến Lâm Chính, chuyện này vẫn phải điều tra kỹ càng. Ngoài ra, Lạc Linh Huyết trong tay Lâm Chính… đòi công khai như ông thì thật thiếu suy nghĩ”.

“Ồ? Cung chủ cũng muốn có Lạc Linh Huyết?”.

“Mười giọt Lạc Linh Huyết không phải tầm thường, sao tôi lại không muốn có? Nếu được mười giọt Lạc Linh Huyết trợ giúp, thiên cung Trường Sinh chúng ta còn sợ gì ai? Tôi khát cầu Lạc Linh Huyết là vì thiên cung, không phải vì ham muốn cá nhân”.

“Cung chủ anh minh”.

“Nhưng nếu đòi hỏi công khai giống như ông thì sao chấp nhận được? Chuyện này đồn ra ngoài chẳng phải sẽ gây tổn hại đến uy danh cung chủ hay sao?”.

“Ý của cung chủ là?”.

“Trước tiên cứ để Lâm Chính dùng, tôi nghĩ qua thời gian nữa, cậu ta sẽ tự giao Lạc Linh Huyết cho tôi”.

“Vâng… Vậy tiệc trà ngày mai…”.

“Phải xem biểu hiện của Lâm Chính, nếu cậu ta thật sự có thiên phú cao siêu, tôi sẵn lòng thu nhận cậu ta làm đệ tử nhập thất”.

“Cung chủ, chuyện đó…”.

“Ông đừng vội phản đối, tôi cũng có cách nghĩ của tôi. Mấy ngày gần đây tôi nhận được tin, phe bên kia đã có vài yêu nghiệt, hơn nữa còn là yêu nghiệt không tầm thường. Dù có đào tạo đệ tử bình thường của thiên cung, e rằng cũng không phải là đối thủ của những yêu nghiệt đáng sợ đó. Vì vậy, tôi đã nhắm đến Lâm Chính, định bồi dưỡng cậu ta thành vũ khí của thiên cung chúng ta để đối phó khi đại hội mở”.

Mạc Tâm cung chủ ngồi vào ghế trở lại, lấy cuốn sách cổ xưa đó ra, vừa xem vừa nói.

“Hóa ra là vậy, cung chủ đúng là nhìn xa trông rộng, trí tuệ vô song, chúng tôi không thể bì kịp”.

“Bớt nịnh nọt, lui xuống đi”.

“Vâng, cung chủ”.

Tam tôn trưởng cúi đầu khom lưng, chậm rãi lui ra khỏi Nhật Nguyệt Tinh Cung.

Lâm Chính theo đuổi y thuật cực kỳ điên cuồng.

Dù lúc này anh ở lại thiên cung là cực kỳ nguy hiểm, nhưng anh vẫn lựa chọn ở lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play