“Thưa cung chủ, cách đây không lâu, tôi từng bị kẻ thù truy sát, thực lực của kẻ thù quá mạnh, tôi lâm vào bước đường cùng, cho nên mới… sử dụng cấm thuật! Mà độc tố này chính là phản phệ của cấm thuật đó!”

“Cấm thuật? Là cấm thuật nào?”

“Tuyệt Thế Đỉnh Phong Thuật!” Lâm Chính trầm mặc một lát rồi nói ra.

Nghe vậy, sắc mặt Tam tôn trưởng trở nên kinh hãi, Mạc Tâm cung chủ cũng trở nên căng thẳng.

“Không thể nào! Lâm Chính! Sao cậu lại biết cấm thuật này?” Tam tôn trưởng kêu lên.

“Tại sao tôi không thể biết?” Lâm Chính nghiêng đầu hỏi.

“Tuyệt Thế Đỉnh Phong Thuật là do Pháp Nam Sinh lão tiên sinh tạo ra ngàn năm trước! Trong đó ẩn chứa chín chín tám mốt cấm thuật tinh cốt, đây là cấm thuật phức tạp nhất, đừng nói là tôi, mà ngay cả Đại tôn trưởng cũng chưa nghiên cứu được, vậy mà cậu lại có thể thi triển nó? Sao có thể như vậy chứ?” Tam tôn trưởng không tin.

Thật ra không chỉ ông ta, mà ngay cả Mạc Tâm cung chủ cũng cảm thấy khó tin.

“Lâm Chính, cậu còn trẻ mà đã thi triển được cấm thuật này rồi sao? Cậu… thật sự không lừa tôi chứ?”

“Cung chủ thấy Lâm Chính cần phải nói dối sao? Các vị không tin cũng là điều đương nhiên, bởi vì khi thi triển thuật này, tôi đã dùng vài dược liệu phi phàm”.

“Dược liệu gì?”

“Tham hoàng và tham vương!”

“Ồ?” Mạc Tâm cung chủ chớp mắt, bất ngờ nhìn Lâm Chính: “Cậu có những thần dược này sao?”

“Cung chủ, có lẽ tên này đã từng trải qua chuyện gì đó, trên người cậu ta còn có mười giọt Lạc Linh Huyết!” Tam tôn trưởng nói.

Nghe vậy, bầu không khí trong cung điện như đông cứng lại.

Lâm Chính không nói gì.

Anh biết Tam tôn trưởng cố ý.

Nói chuyện này trước mặt cung chủ chẳng phải là ép Lâm Chính giao Lạc Tinh Huyết ra sao?

Xem ra Tam tôn trưởng không có được Lạc Linh Huyết, nên cũng không muốn Lâm Chính có được những vật quý hiếm này.

“Mười giọt… Lâm Chính, xem ra cậu thật sự đã gặp vận may trời ban rồi!” Mạc Tâm cung chủ định thần lại, gật đầu nói.

“Đúng là may mắn!” Lâm Chính gật đầu.

“Lâm Chính, cung chủ đang ở đây, cậu đã có Lạc Tinh Huyết, còn không mau đưa cho cung chủ?” Tam tôn trưởng nói.

Lâm Chính nghe vậy, lập tức nhíu mày.

Lần này không màng ám chỉ nữa mà nói thẳng ra luôn?

Xem ra Tam tôn trưởng thật sự không đợi được nữa.

Lâm Chính liếc nhìn ông ta, suy nghĩ nên trả lời thế nào.

Lúc này, Tam tôn trưởng tiếp túc hùng hổ dọa người: “Lâm Chính, cậu do dự cái gì? Sao vậy? Chẳng lẽ cậu không muốn hiến Lạc Linh Huyết cho cung chủ? Cậu cũng không xem lại xem cậu là cái thá gì! Lạc Linh Huyết nằm ở một người như cậu đúng là phung phí của trời, chỉ có cung chủ mới có thể phát huy uy lực chân chính của nó, cậu hiểu chưa?”.

Lâm Chính nghiêm nghị, định nói gì đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play