Phụt…Lần này Đại tôn trưởng nôn ra một ngụm máu tươi. Máu của ông ta có màu xanh đen. Đại tôn trưởng phun máu vào số những cây châm vừa lấy ra, trông vô cùng quỷ dị.

Ngay sau đó ông ta nhìn đám khí độc bao trùm lấy Lâm Chính và bắt đầu điểu khiển cho nó xoay vần vũ kết hợp với việc phóng châm vào bên trong. Điều khiến người khác phải kinh ngạc đó là số châm kia giống như có từ trường cứ lao vào vùng khí rồi lại lao ra, bay về phía tay của ông ta.

Vụt vụt…Chúng cứ bay như vậy tầm vài lần. Luồng khí độc hùng hậu thổi bùng lên như hơi nước đang sôi. Thậm chí còn có thể nhìn thấy những tia chớp phát ra từ bên trong, trông vô cùng đáng sợ. Lúc này người ở giữa đám mây có lẽ đã bị tiêu diệt rồi.

Ầm ầm…Các quan tài trong mộ thất đều bị rung chuyển bởi đòn tấn công. Mặt đất chao đảo, cả khu mộ như sắp sụp đổ tới nơi. Nhưng dù là như vậy thì Đại tôn trưởng vẫn không dám dừng tay, chỉ tiếp tục điều khiển châm bạc.

Vụt vụt…Cơn bão tiếp tục đổ xuống, mặt đất nứt toác khiến người ta phải ớn lạnh. Ông ta làm vật tầm mười phút thì mới chịu dừng lại.

“Hồng hộc……”, Đại tôn trưởng thở hồng hộc, trán vã mồ hôi. Ông ta tin Lâm Chính chết chắc rồi. Trên đời này chẳng có ai chịu được cơn bão khí độc của ông ta. Đến cả cung chủ hiện tại cũng khó mà đối phó được.

“Nhóc, đừng trách tôi. Chẳng qua do cậu chán sống. Cũng coi như cậu may mắn đi, được chết ở đây, ở cùng với bao nhiêu cung chủ thế này thì cũng đáng”.

Đại tôn trưởng thở hắt ra. Cơn bão khí độc cũng dần lắng xuống. Ông ta mỉm cười. Mặc dù trong quá trình giết Lâm Chính có xảy ra vài điều ngoài ý muốn nhưng cũng không đáng ngại. Vì kết quả vẫn vô cùng tốt đẹp.

30 giọt Lạc Linh Huyết. Nếu ông ta mà có được thì có khi còn đủ sức để đối đầu với cả cung chủ nữa. Nghĩ tới đây, ông ta trở nên vô cùng kích động. Cảm thấy mọi thứ đều đáng giá cả.

Vụt! Cuối cùng thì mọi thứ trở lại bình thường. Thế nhưng ông ta ngay lập tức hết hồn.

Một cơ thể đầy máu hiện ra trước mặt ông ta. Đó không phải ai khác mà chính là Lâm Chính. Toàn thân anh bị cơn khí độc tấn công, tứ chi trầy trật, máu me be bét, trông vô cùng thê thảm. Anh đứng loạng choạng rồi ngồi phịch ra đất, toàn thân run rẩy.

Theo lý mà nói thì khí độc có thể chà xát một người thành ra thế này đã đủ khủng khiếp lắm rồi. Thế nhưng đối với Đại tôn trưởng, Lâm Chính lúc này vẫn còn sống mới là điều khiến ông ta không thể chấp nhận được.

“Chiêu thức vừa rồi sử dụng máu tinh của tôi để thi triển, khiến tôi bị tổn thất mười năm tuổi thọ. Uy lực của nó không một ai có thể chịu được được. Theo lý mà nói cơ thể cậu phải nát bét rồi mới đúng. Tại sao…vẫn còn được lành lặn như thế kia? Rốt cuộc, độ cứng cáp của cơ thể cậu đã đạt tới mức độ nào rồi thế?”, Đại tôn trưởng lầm bầm, đầu óc trở nên ong ong.

Cũng may là lúc này có vẻ như Lâm Chính cũng đã bắt đầu ngấm đòn và chịu sự ảnh hưởng của cơn bão khí độc mà hơi thở của anh trở nên nặng nề hơn nhiều. Chính vì vậy Đại tôn trưởng cũng không sợ lắm.

“Lâm Chính, lần này cậu đã biết thế nào là sự lợi hại của tôi chưa?”, Đại tôn trưởng chắp tay sau lưng, nhìn Lâm Chính.

Thế nhưng Lâm Chính chỉ im lặng.

Đại tôn trưởng cũng không muốn lãng phí thời gian, ông ta lao tay về phía ngực của Lâm Chính như muốn kết thúc mọi chuyện.

Đúng lúc này, Lâm Chính cũng đưa tay lên chộp chặt lấy cổ tay của ông ta.

“Hả?”, Đại tôn trưởng bàng hoàng, lập tức phản ứng lại. Lâm CHính với cơ thể be bét máu, không còn ra hình người bỗng nhìn ông ta bằng đôi mắt màu đỏ máu.

Ngay sau đó là cảnh tượng mà cả đời này ông ta không thể quên hiện ra…

“Không thể nào…”, Đại tôn trưởng trố mắt, lầm bầm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play