“Các tư liệu về cung chủ đời đầu trong thiên cung cực kỳ ít, dường như chỉ có cung chủ mới được tiếp xúc, quả thực không ngờ người sáng lập nên thiên cung Trường Sinh chúng ta lại mạnh đến như vậy…”, Trịnh Thông Viễn cảm khái nói.

“Đâu chỉ là mạnh mẽ, cái thiên cung Trường Sinh chúng ta truy tìm là đạo trường sinh, bắt đầu từ y thuật, chuyên nghiên cứu về cực hạn của cơ thể người. Nghe nói người đó đã sống được 500 năm, không khác gì thần tiên. Chỉ tiếc đã xảy ra chuyện gì đó, khiến ông ấy không còn lưu luyến gì với thế gian này nữa… Haizz, bí mật trong đó khiến người ta khó mà hiểu được”, Đại tôn trưởng thở dài.

“Nói vậy là Lâm Chính chắc chắn sẽ bỏ mạng trong đó?”, Trịnh Thông Viễn lại hỏi.

“Hừ, sau khi người kia qua đời và được chôn ở mộ thiên cung, không biết có bao nhiêu cường giả hàng đầu nhòm ngó di vật của ông ấy. Có vô số người từng xông vào mộ thiên cung, trong đó có cả các cường giả có cơ thể võ thần, nhưng kết quả thì sao? Chẳng phải đều bỏ mạng trong đó, chôn cùng người kia sao? Thế nên chỉ có cơ thể võ thần thì không là cái thá gì hết!”.

“Hóa ra là vậy!”.

Hai mắt Trịnh Thông Viễn sáng lên, vỗ tay khen hay.

“Đại tôn trưởng, nếu đã giải quyết được Lâm Chính rồi thì lúc nào ông vào trong đó lấy Lạc Linh Huyết?”, Tam tôn trưởng hỏi.

“Chờ năm tiếng đi, sau năm tiếng tôi sẽ vào đó lấy. Cơ quan trong đó tôi thuộc như lòng bàn tay, lấy được Lạc Linh Huyết là chuyện đơn giản”.

“Phía cung chủ thì phải giải thích thế nào đây?”.

“Cung chủ?”.

Đại tôn trưởng nheo mắt, bỗng quay người lại, nói với những người canh mộ: “Nghe đây! Đệ tử vừa rồi tên Lâm Chính, tự ý xông vào mộ thiên cung, không liên quan gì đến chúng tôi! Các ông nghe rõ chưa?”.

Những người canh mộ biến sắc, nhưng vì uy nghiêm của Đại tôn trưởng, chỉ đành ôm quyền đồng thanh: “Vâng!”.

“Bày trà, chờ ở đây đi!”.

Đại tôn trưởng mỉm cười rồi phân phó.



Cộp cộp cộp…

Tiếng bước chân vang vọng trên bậc thềm trống trải.

Do cánh cửa đã khép lại, trong mộ thiên cung tối như hũ nút, Lâm Chính chỉ có thể dò dẫm đi xuống bậc thềm như một người mù.

Bỗng dưng.

Tách!

Một âm thanh kỳ diệu vang lên.

Sau đó không gian tối đen bỗng sáng lên.

Hóa ra Lâm Chính đã sờ trúng cơ quan nào đó, khiến đèn dầu trong mộ thiên cung đều sáng lên.

Tầm nhìn khôi phục.

Lâm Chính ngước mắt lên nhìn, mới phát hiện đằng sau bậc thềm là một hành lang rất dài.

Cuối hành lang là một bãi đất trống rất lớn, trên bãi đất trống bày mười mấy chiếc quan tài.

Chắc chắn đó là chỗ chôn các đời cung chủ.

Lâm Chính liếc mắt nhìn hành lang này, phát hiện hai bên vách tường có rất nhiều chữ viết bằng máu. Những dòng chữ này đều viết về chiến công vĩ đại của các đời cung chủ, ca tụng công đức của bọn họ.

Lâm Chính không dám lỗ mãng đặt chân xuống hành lang này, bởi vì hai bên hành lang chất đầy xương trắng, chỗ nào cũng có hài cốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play