“Cậu bớt nói chuyện, mau đến bên cạnh nghỉ ngơi, chuyện ở đây giao cho tôi”, Nhị tôn trưởng quát.

Lâm Chính bất đắc dĩ cười cười, cũng không nói nhiều, ngồi sang bậc thềm vỡ nát ở bên cạnh nghỉ ngơi.

Nhị tôn trưởng thở phào, xé khế ước sinh tử đi, nói: “Giang tổng giảng sư, chuyện đó coi như xóa bỏ rồi nhỉ?”.

“Đương nhiên… Tôi sẽ quay về bẩm báo tình hình”, Giang Thục Hồng có vẻ mặt không tự nhiên lạnh lùng nói: “Nhị tôn trưởng, tạm biệt ở đây vậy!”.

Bà ta nói xong thì định dẫn đệ tử rời đi.

“Giang tổng giảng sư, chờ đã!”, Nhị tôn trưởng khẽ gọi.

“Sao? Còn chuyện gì?”, Giang tổng giảng sư nhíu mày hỏi.

Nhị tôn trưởng do dự một lúc, đột nhiên bước lên trước mấy bước, đến gần Giang Thục Hồng, chắp tay hành lễ.

“Giang tổng giảng sư, tôi có chuyện cần cầu xin, mong giảng sư cho phép!”.

Cảnh này xuất hiện, tất cả đệ tử ngây ra.

Kể cả Giang Thục Hồng.

Bà ta không ngốc, nhìn Nhị tôn trưởng với ánh mắt sâu xa, mơ hồ hiểu ra gì đó, nói: “Chuyện ông nói lẽ nào có liên quan đến thằng nhóc này?”.

“Giang tổng giảng sư quả nhiên thông minh, tôi nghe nước thánh Thiên Trì của Giang Hương Thư Các có công hiệu khởi tử hồi sinh, tẩy rửa linh hồn. Nếu người bị trúng độc vào thanh tẩy ở trong đó thì đều có thể giải độc, cho nên…”.

“Ha, Nhị tôn trưởng, ông nghĩ nhiều rồi. Chưa nói tới nước thánh Thiên Trì không mở cho bên ngoài, chỉ riêng việc cho phép cũng không thể nào để người của thiên cung Trường Sinh các người dùng. Mặc dù chuyện này đã chấm dứt, nhưng con trai của vị đại nhân trong Thư Các chúng tôi quả thật đã chết trong tay ông! Ông đừng có được nước lấn tới”.

Giang Thục Hồng cười nhạt, quay người rời đi.

Nhị tôn trưởng nhìn theo bà ta thật lâu, không lên tiếng.

“Thôi được!”.

Ông ta lắc đầu, quay người thu dọn hiện trường với các đệ tử.

Đúng lúc đó, một đệ tử nhanh chân chạy đến, chắp tay nói: “Nhị tôn trưởng, Đại tôn trưởng gọi người và các đệ tử hãy mau chóng đến Vô Dục Cung gặp ông ấy!”.

“Đại tôn trưởng gọi chúng tôi đến để làm gì?”, Nhị tôn trưởng nghiêm túc hỏi.

“Không rõ, Đại tôn trưởng chỉ ra lệnh đệ tử đến chuyển lời, phiền Nhị tôn trưởng và mọi người mau chóng đi qua đó!”, đệ tử đó chắp tay nói, sau đó đứng sang một bên: “Nhị tôn trưởng, mời”.

Vẻ mặt Nhị tôn trưởng không được tự nhiên cho lắm.

“Sư phụ, chuyện này là sao?”, Lý Như khó hiểu hỏi.

“Còn phải hỏi sao? Đại tôn trưởng đã biết chuyện chúng ta và Giang Hương Thư Các, chắc chắn ông ta đã phái người đến xem toàn bộ quá trình”, Nhị tôn trưởng nói.

“Cái gì?”.

“Vậy chẳng phải Đại tôn trưởng biết hết tất cả mọi chuyện xảy ra ở đây nhưng khoanh tay đứng nhìn sao?”.

“Thế thì thật là vô tình!”.

“Cứ trơ mắt nhìn chúng ta rơi vào cảnh tuyệt vọng như vậy?”.

Các đệ tử tràn đầy căm phẫn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play