“Đương nhiên không phải. Giang tổng giảng sư đừng tức giận”

Nhị tôn trưởng vội vàng lên tiếng: “Lâm Chính, đừng làm quá nữa, người của Giang Hương Thư Các không hề đơn giản đâu. Mau quay lại cho tôi”.

Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Nhị tôn trưởng, đệ tử không hề làm gì thái quá. Đệ tử chỉ không muốn lãng phí thời gian. Nếu như tất cả những người này đều bị đánh bại cùng lúc thì chẳng phải là sự việc sẽ kết thúc nhanh chóng hơn hay sao?”

“Cậu…”, người của Giang Hương Thư Các đùng đùng tức giận. Giang Thục Hồng cũng gật đầu, gầm lên: “Được lắm nhóc, cậu đã nói vậy thì tôi cũng sẽ tạo cơ hội cho cậu nhé”.

Nói xong bà ta bước lên. Toàn bộ các đệ tử khác của Giang Hương Thư Các cũng bước lên theo với chiến ý hừng hực.

Người của Thượng Thanh Cung trố tròn mắt.

Không ai ngờ Lâm Chính lại dám nói ra những lời như vậy. Giờ thì mọi chuyện không còn đơn giản chỉ là khiêu chiến và tuyên chiến nữa. Mà là đạp thẳng vào mặt Giang Hương Thư Các luôn rồi.

Một sự khinh thường vô đối!!!

Cũng chẳng trách người của Giang Hương Thư Các lại mất kiểm soát như vậy. Nghe thấy đối phương nói vậy thì chắc ai cũng sẽ tức giận thôi.

“Giang tổng giảng sư, bà đừng kích động. Lâm Chính còn ít tuổi nên nhiều khi hơi bồng bột. Đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, bà đừng so đo với cậu ấy”, Nhị tôn trưởng thấy tình hình mất kiểm soát bèn đứng ra ngăn lại.

“Bồng bột? Tôi thấy không hề giống bồng bột đâu”, Giang Thục Hồng hừ giọng lạnh lùng.

“Giang giảng sư bớt giận”.

Nhị tôn trưởng đành phải khuyên can, sau đó kéo Lâm Chính qua một bên khẽ nói: “Nhóc, cậu đang làm gì vậy? Cậu điên rồi sao? Cậu có biết mình đang làm gì không? Cậu chán sống rồi à!”

“Nhị tôn trưởng không cần lo lắng, đệ tử có thể giải quyết được”, Lâm Chính cười nói.

“Cậu giải quyết được cái dắm ấy”, Nhị tôn trưởng hận tới mức sắt không rèn được thành thép. Ông ta đanh mặt: “Cậu thật sự cho rằng mình là Đại La Kim Tiên sao? Tôi thừa nhận cậu có thực lực nhưng đối đầu với cả đội quân tinh nhuệ của đối phương mà cậu chỉ có một mình thì cậu dựa vào cái gì để đánh bại họ đây? Hai nắm đấm đấu lại được bốn năm đấm chắc? Cậu chán sống rồi hay sao?”

“Nhị tôn trưởng”. . Đọc thêm nhiều t𝘳u𝙮ện ở ( T𝖱u𝘔T𝖱 𝑈𝖸𝖾𝖭.𝘃n )

“Lâm Chính, đừng nói nữa. Tôi biết cậu cho rằng đằng nào cũng không giải được hoạt độc, chẳng còn sống được bao lâu nên muốn liều một phen. Thực ra…cậu không cần phải làm như vậy. Tôi đã lên kế hoạch cho cậu rồi. Cậu tới kho, lấy ít thuốc, hoàn toàn có thể kéo dài thêm được một thời gian nữa. Tôi sẽ cho người giúp cậu kiểm soát hoạt độc, để chúng chậm phát tác. Cậu vẫn còn cơ hội. Giờ tôi không đặt kỳ vọng gì vào cậu hết, chỉ hi vọng cậu có thể giải được độc sau đó phụng sự cho thiên cung Trường Sinh. Như vậy cũng không phí những gì tôi bỏ ra vì cậu”, Nhị tôn trưởng thở dài, đôi mắt ánh lên vẻ thương cảm.

Lâm Chính nhìn ông ta bằng vẻ bất ngờ. Thiên cung đối xử với ông ta tệ như vậy mà ông ta vẫn hết lòng vì thiên cung. Vậy có phải là quá ngốc nghếch không…

“Nhị tôn trưởng, đệ tử hiểu ý của tôn trưởng. Hay là thế này…tôn trưởng để đệ tử thử xem sao. Nếu như không đánh lại được thì đệ tử từ bỏ, được không?”, Lâm Chính nói tiếp.

“Cậu cố chấp tới vậy sao?”, Nhị tôn trưởng nhìn anh chăm chăm, cuối cùng đành phải nhượng bộ: “Thôi bỏ đi, nếu đã vậy thì tôi cũng không ngăn cản cậu nữa. Đúng là phải để cậu nếm chút mùi khổ ải, nếu không gặp chuyện tương tự lại kích động thì không hay”.

Nhị tôn trưởng cũng hiểu tính cách của Lâm Chính nên muốn để cho anh nếm mùi khổ. Ông ta lùi vài bước và hô lớn: “Giang tổng giảng sư, đệ tử của tôi cố chấp, không nghe khuyên can, vậy bà cho cậu ta một bài học đi, đừng đánh chết là được. Đợi cậu ta nhận thua thì tôi sẽ lại làm theo khế ước sinh tử đền mạng cho bà. Mong bà chấp nhận”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play