Vách tường lung lay, vết nứt như mạng nhện.
Mấy cây cột khổng lồ đỡ phần mái đại điện cũng khẽ rung, cát bụi rơi xuống lả tả.
Còn những người đang có mặt lại càng bị mặt đất chấn động làm cho ngã dúi ngã dụi, nhiều người còn ngã chổng vó lên trời, nhìn rất khôi hài.
Đến khi mọi người đứng dậy được, mới nhận ra trận đấu đã kết thúc.
Lâm Chính một tay để sau lưng, một tay nắm thành quyền che miệng, dường như vẫn đang ho không ngừng.
Còn mặt đất trước mặt anh xuất hiện một cái hố rất lớn.
Miệng hố đầy vết nứt giống như mạng nhện, giữa hố là một bóng người đã hôn mê.
Đó không phải ai khác, mà chính là Giang Mã.
Lúc này, Giang Mã không còn vẻ oai phong như trước đó, mà nhìn vô cùng thảm hại.
Da thịt toàn thân anh ta rách toạc, máu tươi nhuộm đỏ áo, người đã ngất xỉu, xương cốt gãy hết, hoàn toàn không còn sức chiến đấu.
Nếu không nhờ dược lực của Siêu Thể Đan vẫn còn, thì e là anh ta đã cú ngã này làm cho tan xác rồi…
Giang Mã đã thua!
Thua một cách thảm hại!
Thua te tua tan tác tả tơi!
Xung quanh im phăng phắc không một tiếng động.
Ai nấy trố mắt ra nhìn, không còn suy nghĩ được gì nữa.
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Giang Mã vừa rồi còn xưng là vô địch… mà bây giờ lại bị đối phương đánh bại một cách dễ dàng như vậy?
Không phải chứ?
“Giang sư huynh thua rồi sao?”.
“Không thể nào…”
“Sao lại như vậy được?”.
Các đệ tử của Giang Hương Thư Các không thể chấp nhận được chuyện này, ai nấy kinh ngạc kêu lên.
Còn các đệ tử của Thượng Thanh Cung vẫn trong trạng thái đờ đẫn, chưa kịp hoàn hồn.
Dù sao cảnh tượng trước mắt… cũng khiến bọn họ quá chấn động.
Dường như đây không phải là sự thật, mà là nằm mơ!
Cho dù là Nhị tôn trưởng cũng tưởng là vậy.
“Trận này có phải là tôi đã thắng không?”.
Thấy xung quanh im phăng phắc, Lâm Chính ngừng ho, ngẩng khuôn mặt trắng bệch lên, hỏi Giang Thục Hồng.
Giang Thục Hồng rùng mình một cái rồi mới hoàn hồn, cuống quýt kêu lên: “Cậu… là người nào?”.
“Người của Thượng Thanh Cung”.
Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT