Cảnh tượng này không ai dám tin. Tất cả đều nhìn Niếp Nam. Da anh ta nứt ra, máu thấm ướt áo. Cơ thể anh ta khẽ run rẩy. Anh ta cố gắng đứng dậy nhưng không thể.

Chỉ một chiêu mà đã đánh bại được Niếp Nam sao?

Niếp Nam đi theo Nhị tôn trưởng hơn hai mươi năm rồi. Anh ta là đệ tử học hành lâu nhất. Dù thiên phú của anh ta không phải hàng đầu thì thực lực ít nhất cũng trong top 5 trong đám đệ tử của Nhị tôn trưởng.

Mọi người cho rằng dù Niếp Nam không thắng được thì cũng phải đỡ được của đối phương tầm trăm chiêu chứ.

Không ai ngờ chỉ có một chiêu mà Niếp Nam đã bị hạ gục. Đây rõ ràng là đánh bại người khác trong chớp mắt mà.

Lúc này mọi người cảm thấy thật tuyệt vọng. Họ nhìn Giang Mã bằng ánh mắt sợ hãi.

“Nhị tôn trưởng có vẻ người đệ tử này của ông không được tinh nhuệ cho lắm nhỉ. Sao chưa gì đã bại rồi?”, Giang Thục Hồng mỉm cười.

Nhị tôn trưởng vẫn không thể hiện biểu cảm gì. Ánh mắt ông ta chỉ đanh lại. Ông ta nhìn chăm chăm Giang Mã: “Siêu Thể Đan quả không hổ danh là Siêu Thể Đan, có thể biến một kẻ trói gà không chặt thành môt cao thủ. Nếu vậy thì đệ tử của tôi chắc chẳng có ai là đối thủ của các người đâu”.

“Nhị tôn trưởng, dùng Siêu Thể Đan không được coi là vi phạm quy tắc mà. Đan dược cũng là một phần của y võ, không phải sao?”, Giang Thục Hồng mỉm cười.

“Dùng Siêu Thể Đan đương nhiên là không vi phạm. Chỉ là tôi không ngờ Giang Hương Thư Các vì muốn đối phó với tôi mà dùng cả Siêu Thể Đan. Các người không cảm thấy lãng phí à?”, Nhị tôn trưởng nói.

“Lãng phí? Sao có thể? SiêuThể Đan được chuẩn bị cho Nhị tôn trưởng mà, sao có thể nói là lãng phí được chứ? Được rồi Nhị tôn trưởng, đừng nói nhiều, cũng không còn sớm nữa, ông có thể cử những đệ tử khác quyết đấu với Giang Mã rồi đấy”, Giang Thục Hồng mỉm cười.

Nhị tôn trưởng sầm mặt, không nói gì.

“Sư phụ, để đệ tử”, lúc này, đại sư huynh Hồng Long đứng ra.

“Hồng Long đừng kích động. Người này sử dụng Siêu Thể Đan, thực lực tăng mạnh, vô cùng khủng khiếp, người thường không đối phó nổi với cậu ta đâu”, Nhị tôn trưởng lên tiếng.

“Dùng đan dược sao?”, Hồng Long nói: “nếu đã vậy thì đệ tử sẽ kéo dài thời gian đợi thuốc hết tác dụng vậy”.

“Kéo dài thời gian sao? Sợ là cũng không có tác dụng gì”, Nhị tôn trưởng lắc đầu.

“Tại sao?”

“Bởi vì chúng tôi không chỉ chuẩn bị có một viên Siêu Thể Đan”, Giang Thục Hồng lập tức tiếp lời.

Dứt lời, ngời của Giang Hương Thư Các lấy ra một cái bình nhỏ, đổ ra hơn mười viên Siêu Thể Đan. Thấy thế, toàn bộ đệ tử của Thượng Thanh Cung liền rơi vào tuyệt vọng.

“Vậy chẳng phải là họ dốc toàn lực cho cuộc đấu này sao…”, Hồng Long lầm bầm.

Nhị tôn trưởng đanh mắt, sắc mặt tối sầm: “Đối phương có nhiều Siêu Thể Đan như vậy, nếu mà muốn đánh bại bọn họ thì có lẽ là điều không thể…”

“Sư phụ, ý của sư phụ là gì? Lẽ nào sư phụ định từ bỏ sao?”, Hồng Long ngẩng đầu nói.

“Siêu Thể Đan khiến sức mạnh gia tăng không giới hạn, ra tay không có chừng mực. Nếu như các cậu đấu với họ thì chẳng phải sẽ chịu thiệt sao?”, Nhị tôn trưởng nói giọng khàn khàn.

“Nhưng sư phụ đã ký vào khế ước sinh tử rồi. Nếu từ bỏ thì chẳng phải là giao tính mạng của sư phụ cho họ? Không được”.

“Sư phụ, chúng ta chưa thua, cứ đấu với họ đi rồi tính”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play