Lăng chưởng môn bị những lời nói này làm dao động, hơi thở trở nên gấp gáp hơn.

Ông ta vẫn do dự trong chốc lát, nhỏ giọng nói: “Vậy ý ông là không xử phạt Lâm Chính? Nếu vậy, làm sao tôi ăn nói với những đệ tử này?”.

“Có vẻ chưởng môn lẫn lộn đầu đuôi rồi. Nguyên nhân chuyện này là từ đâu ra? Không phải là Vệ Tân Kiếm bị ức hiếp nên Lâm Chính mới đến đây sao? Nếu Vệ Tân Kiếm đã là nguồn gốc câu chuyện, chúng ta có thể bắt tay từ Vệ Tân Kiếm”.

Lăng chưởng môn nghe vậy lập tức bừng tỉnh.

“Được! Tốt lắm! Ông lui xuống đi”.

“Vâng, chưởng môn!”, Chấn Hám Sơn thở phào nhẹ nhõm, chạy xuống.

Người ở dưới đều nhìn hai người, hoàn toàn không biết Chấn Hám Sơn thì thầm điều gì với Lăng chưởng môn.

“Chưởng môn, hãy mau mau bắt Lâm Chính! Con người này rất giảo hoạt, chậm trễ ắt sẽ có biến!”, thấy chưởng môn lần lữa không chịu hạ lệnh, Thanh Long đại sư huynh lo lắng có biến, lập tức tiến lên nói.

Lăng chưởng môn lại lắc đầu, bình tĩnh nói: “Thanh Nhai, cậu đừng có làm to chuyện quá, chuyện này không giống như cậu nghĩ. Mới vừa rồi, tôi đã nói chuyện rõ ràng với Hám Sơn, chuyện này… có điểm khả nghi”.

“Khả nghi?”, Thanh Long đại sư huynh kinh ngạc.

Lăng chưởng môn nghiêng đầu: “Lúc trước Lâm Chính cần thứ gì để trị thương cho Tân Kiếm?”.

“Bẩm chưởng môn, là cỏ Tam Thánh”, Chấn Hám Sơn vội vàng chắp tay.

“Phê chuẩn! Mau đi lấy cỏ Tam Thánh cho Lâm Chính”, Lăng chưởng môn nói.

“Vâng!”, Chấn Hám Sơn lập tức đáp lại.

“Cái gì?”.

Tất cả mọi người kinh ngạc.

Ai nấy đều mở to mắt.

“Chưởng môn!”.

Chu Bích Như sốt ruột, vội vàng la lên.

“Không cần nói nhiều. Bích Như, chuyện lần này tôi vẫn phải điều tra rõ, không thể dựa vào lời của một phía mà đổ oan cho người khác”, Lăng chưởng môn nói.

“Người tốt? Chưởng môn, bây giờ là Lâm Chính làm đệ tử tông môn Chu Bích Như bị thương, các đệ tử tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không phải giả. Sao có chuyện đổ oan cho người tốt?”, Vi tổng chấp sự cũng vội vàng đứng dậy nói.

“Vậy Vệ Tân Kiếm thì sao?”, Lăng chưởng môn đột nhiên nghiêng đầu, nghiêm giọng hỏi.

Nghe vậy, Vi tổng chấp sự sợ hãi, thoáng chốc không còn tiếng nói.

Đang yên đang lành, vì sao Lăng chưởng môn lại nhắc tới Vệ Tân Kiếm?

E rằng chỉ có một nguyên nhân, Lăng chưởng môn không định truy cứu trách nhiệm của Lâm Chính nữa.

Nếu không, chắc chắn chưởng môn không thể nào lại lôi người này ra.

Bây giờ nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, ngược lại sẽ khiến Lăng chưởng môn phản cảm.

Vi tổng chấp sự lập tức cúi đầu, không lên tiếng nữa. Mặc dù trong mắt ông ta tràn ngập nghi hoặc và khó hiểu, nhưng ông ta không thể nói gì thêm nữa.

Ngược lại, La các chủ vẫn chưa hiểu ý của Lăng chưởng môn, vội nói: “Chưởng môn, Vệ Tân Kiếm đó đã phản bội sư môn, mấy đứa Bích Như chỉ thanh lý môn hộ, hoàn toàn vô tội, xin chưởng môn minh giám! Tuyệt đối không thể thả Vệ Tân Kiếm đi được, Lâm Chính cũng phải nghiêm trị không tha. Nếu không, uy tín của Tử Huyền Thiên sẽ mất hết! Đệ tử cũng sẽ sinh lòng bất mãn”.

Dứt lời, những người khác đều nhìn về phía La các chủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play