“Từ Thiên là người của Nam Thành mà lại cứ thích lao đầu vào Giang Thành, hơn nữa còn thường xuyên xuất hiện ở tập đoàn Dương Hoa. Tôi không phải kẻ mù, nên đương nhiên là biết ông ta có liên quan tới tập đoàn này”, Khổ Long nói.

“Các người đang ở đâu?”, Lâm Chính hỏi.

Khổ Long bất ngờ khi nghe thấy vậy. Theo kế hoạc thì đúng ra lúc này Lâm Chính phải nói: “Rốt cuộc anh muốn gì?”, hoặc là cầu xin Khổ Long thả Từ Thiên ra rồi bàn điều kiện. Vậy mà anh đột nhiên lại hỏi như thế.

“Tôi ở KTV Kim Thế Duyên”, Khổ Long lên tiếng. Nói xong hắn cảm thấy có gì đó sai sai.

“Cậu định làm gì?”, hắn hỏi.

“Ở đó đợi tôi”, Lâm Chính nói xong bèn tắt máy.

“Hả?”, Khổ Long chau mày, liếc nhìn điện thoại.

“Ngông gớm! Muốn chết rồi đúng không?”, hắn thở dốc.

“Đại ca, có cần chuẩn bị thêm người không ạ?”, một tên bên cạnh hỏi.

“Nếu chỉ có một mình nó thì để nó vào”, Khổ Long thản nhiên nói.

“Dạ!”

Tại nhà họ Từ ở Nam Thành, Từ Nam Đống vừa trở về đã nhận được điện thoại. Ông ta tái mặt.

“A Phúc?”

“Ông Đống”, một người đàn ông trung niên chạy lại.

“Mau, chuẩn bị xe, đưa tôi tới Giang Thành”.

“Vâng”, người đàn ông tên A Phúc vội vàng chạy đi.

“Chuyện gì mà rối cả lên thế! Bình tĩnh chút đi. Trời đã sụp đâu”, ông cụ Từ từ trong nhà ung dung bước ra.

Từ lần Lâm Chính kê đơn đến giờ, ông cụ điều trị theo đơn của anh, sức khỏe mỗi ngày một tốt hơn. Tinh thần thì phơi phới giống như được tái sinh một lần nữa vậy.

“Dạ, không có gì ạ, bố về phòng nghỉ ngơi đi ạ”, Từ Nam Đống mỉm cười.

“Con tưởng là qua mắt được ông già này à? Có chuyện gì mau nói. Lẽ nào muốn bố cầm gậy đánh cho mấy phát thì mới chịu mở miệng sao?”, ông cụ tức giận quát lớn khiến Từ Nam Đống phải run rẩy.

Từ Nam Đống chua chát nói: “Bố đừng giận, không phải con cố tình lừa bố mà là chuyện này không có gì to tát cả”.

“Chuyện nhỏ đã dám nói dối đến như vậy rồi sao?”, ông cụ nghi ngờ hỏi: “Nói cho bố biết, có phải là phía bên Giang Thành xảy ra chuyện rồi không?”

“Không ạ, chỉ là hôm nay là sinh nhật của Sương Huyền. Con bé uống nhiều đang nôn trong bệnh viện. Con tới chăm con bé”, Từ Nam Đống cười nói.

Từ Diệu Niên nhắm mắt không nói gì.

Tầm vài chục giây sau, ông ta mới lên tiếng: “Không, không hề đơn giản như vậy. E rằng Sương Huyền đã xảy ra chuyện nghiêm trọng rồi. Ngoài ra…cả Từ Thiên cũng xảy ra chuyện rồi. Nếu không thì con đã không đích thân tới Giang Thành. Nếu Từ Thiên không có chuyện thì con đã nhờ nó chăm sóc Sương Huyền rồi”.

Ông cụ đã bằng này tuổi nhưng tinh thần vẫn còn minh mẫn lắm. Làm gì có chuyện ông ta không nhận ra vấn đề.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play